25.

Việc tôi trốn học bị nhà trường ghi lỗi nặng.

Cuối cùng vẫn là bố tôi tự mình ra mặt tặng một phần quà lớn cho thầy chủ nhiệm nên mới miễn cưỡng giữ được hồ sơ không tì vết cho tôi.

Nhưng thành tích tôi thì vẫn lẹt đẹt như cũ.

Lớp 10, lớp 11, việc học của tôi có thể tóm tắt bằng mấy chữ rối như canh hẹ.

Người khác thi đậu trường 211, tôi thi được 211 điểm.

Đừng nói đến trường chính quy.

Mà ngay trường nghề cũng không cần.

Nhưng từ sau chuyến đi kia, tôi quyết tâm hơn, vơ vét hết những kiến thức ít ỏi mà mình học được, đặt dấu chấm hết hoàn mỹ cho lớp 12 của mình.

433, đối với người khác mà nói đây là chuyện bình thường.

Chỉ có bản thân tôi biết bản thân đã dốc hết sức lực.

Trong lịch sử nghịch tập của tôi, người có công lớn nhất đương nhiên là anh trai học bá Hứa Nguyên Sinh này rồi, đúng là hảo đại ca của tôi mà.

Tôi liều mạng làm đề, cậu ấy cũng phát điên mà kiểm tra cho tôi.

Thật ra, nếu như cậu ấy mặc kệ để mặc tôi tự sinh tự diệt, điểm thi đại học của cậu ấy đã không chỉ dừng ở 655.

Vì chuyện này mà tôi luôn cảm thấy rất xấu hổ.

Nhưng đại ca có phong thái của đại ca.

Học bá có lý giải của học bá.

Sau khi thi xong, bố tôi muốn dùng tiền cảm ơn cậu ấy.

Cậu ấy nói không có gì cả đâu chú, điểm này đối với cháu là đủ rồi.

Cậu ấy lười biếng cười: “Cháu có thể thi được điểm cao hơn, nhưng cháu cảm thấy không cần thiết.”

Lời này khiến bố tôi tan vỡ.

Ông ấy chỉ hận mình không phải là bố của người ta.

Sau đó tôi bình tĩnh vượt qua ngày nghỉ sau kì thi đại học.

Bình tĩnh nhập học.

Tôi cảm thấy cả đời này mình sẽ không đau lòng nữa.

Mãi đến khi tôi gặp lại Tiêu Lâm.

Thấy tôi lại chuẩn bị nổi điên, bố tôi xoa mặt: “…Là mẹ con không cho bố nói.”

“Khi đó bố mẹ đến Tây Cương tìm con, trên đường đã gặp nhà chú Tiêu con.”

“Khi đó Tiêu Lâm… bị trúng đạn.”

Bố tôi hít sâu một hơi: “May mà mạng thằng bé lớn, cố gắng chống đỡ qua cơn nguy kịch, trước mấy hôm con khóc lóc chạy đến đó người ta còn đang hôn mê đấy.”

“Từ nhỏ đứa này đã có tương lai rộng mở, bây giờ lại là một người có công hạng hai còn sống!”

Tôi ngơ ngác đứng đó, cả người không ngừng run rẩy.

“Nhưng, nhưng mà, anh ấy không nói chuyện này với con.”

Tôi nói năng lộn xộn: “Con, con, anh ấy không muốn gặp con… còn mắng con nữa.”

Bố tôi nhìn tôi: “Có thể khi đó nó sợ con bị dọa.”

“Lý Gia Gia, con có biết trúng đạn là như thế nào không?”

26.

Vì để không tôi bị đình chỉ học nên phụ huynh đã tự mình áp giải tôi đến bệnh viện để kiểm tra.

Sau khi tôi người đầy bụi đất cầm sổ khám bệnh chứng minh tinh thần và thể x.ác đều khỏe mạnh quay trở lại nơi huấn luyện quân sự mới phát hiện Tiêu Lâm đúng là nhà tiên tri.

Ví dụ như các bạn học không có ai phản ứng lại tôi.

Mấy ngày qua mọi người đều bị huấn luyện quân sự hành cho lên bờ xuống ruộng.

Còn tôi lại trốn.

Ánh mắt con hàng Vu Hoàn nhìn tôi tràn đầy lửa hận khiến tôi không rét mà run.

Tôi không thể làm gì khác ngoài nhanh chóng mở vali của mình ra để lộ thịt bò khô, thịt heo sấy, mứt, khoai tây chiên, hạt điều, nước ngọt các loại để phân phát, tích cực cứu vớt tình hình.

Tốn tiền trừ hại.

Sau khi ăn uống xong xuôi, đám nhãi mấy hôm nay không được ăn gì ngon bắt đầu ồn ào nối lại tình xưa với tôi.

Vu Hoàn uất ức muốn chếch, cô ấy vừa ở bên cạnh nhét khoai tây vào mồm vừa oán trách tôi: “Cậu đúng là kẻ thù của mình, cậu đi mà cũng không mang mình đi cùng!”

“Ăn từ từ thôi.”

Tôi sợ cô ấy bị nghẹn, nhanh tay mở cho cô ấy một hộp thạch rồi nói: “Không phải trong lòng mình cảm thấy hối hận nên quay lại đây sao?”

Vu Hoàn vô cùng cảm động.

Hai mắt cô ấy rưng rưng, giơ tay muốn nhào về phía tôi.

Đúng lúc này có người ở bên cạnh cười lạnh một tiếng, nói chuyện quái gở: “Hết cách rồi, Lý Gia Gia người ta quý giá, không chịu được mệt mỏi.”

“Chúng ta thì khác, không quyến rũ được trai để làm giả giấy bệnh viện!”

Người nói những lời này là Viên Vi.

Cô ta cùng trường cấp 3 với tôi, lại còn từng tỏ tình với Hứa Nguyên Sinh.

…Kết quả Hứa Nguyên Sinh trong đêm đổi lớp, lại còn ngồi cùng với tôi.

Cô ta thấy tôi chiếm được lợi ích thì vô cùng khó chịu với tôi.

Cũng không biết đây là nghiệp duyên gì mà đại học chúng tôi lại học chung với nhau.

Tôi nghe vậy cũng không biết nên trả lời như thế nào.

Vu Hoàn lại phát cáu.

Cô ấy đứng lên chỉ thẳng vào mũi Viên Vi mà mắng ầm lên: “Tôi còn chưa mắng cậu đâu!”

“Lần trước chúng ta góp tiền mua đồ ăn ngoài, cậu là người tích cực nhất, lúc Gia Gia đi lấy đồ thì cụa lại chạy đến chỗ giảng viên báo cáo!”

Giọng của Viên Vi rất lớn, người ở phòng bên cạnh cũng có thể nghe được: “Tất cả mọi người không ăn được đồ đặt về thì thôi đi, cậu còn hại chúng tôi phải chạy mười vòng sân!”

“Viên Vi, cậu còn mặt mũi nói mấy lời này ra sao?”

Thấy bên ngoài ngày càng có nhiều người tụ tập lại hóng hớt, Viên Vi thẹn quá hóa giận: “…Loại đồ ăn toàn nước rửa bát đấy thì ăn làm gì? Ai biết bên trong đấy có cái gì mà ăn?”

“Tôi không để mọi người ăn… là muốn tốt cho mọi người!”

Vu Hoàn càng tức giận hơn, cô ấy bùng nổ: “Nếu không phải cậu không biết xấu hổ mà làm ra cái chuyện đó thì Gia Gia sẽ giả bệnh để trốn huấn luyện sao?”

“Chuyện Gia Gia làm giả giấy bệnh cũng do cậu đi đâm chọc!”

Khi tình hình ngày càng hỗn loạn, còn có khả năng xảy ra ẩu đả, tiếng còi bén nhọn đột nhiên vang lên.

“Làm cái gì vậy?”

Mấy huấn luyện viên chạy đến giải tán đám người đứng ngoài: “Tất cả giải tán!”

Thấy huấn luyện viên đến, tôi nhanh chóng ném đồ ăn lên giường rồi dùng chăn che lại.

Kết quả Viên Vi lại chạy đến ném hết đồ đạc trên giường tôi xuống đất, mấy gói khoai tây văng khắp nơi.

“Báo cáo! Em báo cáo Lý Gia Gia lén mang đồ ăn vặt vào!”

Tượng đất còn biết tức giận, tôi trực tiếp nổi điên: “Viên Vi, rốt cuộc cậu có bị ngu không vậy?”

Viên Vi không ngờ tôi sẽ mắng người, hơn nữa lại còn trước mặt huấn luyện viên.

Cô ta vừa vội vừa giận, chỉ về phía tôi và Vu Hoàn, bắt đầu bốc phét: “Hai người bọn họ mang đồ ăn vặt vào bị em phát hiện nên muốn đánh người! Huấn luyện viên, thầy mau phạt bọn họ đi!”

Tôi còn chưa mắng cô ta tiếp Vu Hoàn đã tức đến sùi bọt mép lao lên: “Cậu nói tôi đánh cậu chứ gì?”

“Tôi đã đánh cậu chưa? Bà đây đã đánh cậu cái nào chưa?”

Tình cảnh không khác gà bay chó chạy là bao.

Cuối cùng chúng tôi đều được mang đến văn phòng.

Đúng lúc này các huấn luyện viên quân sự vừa ăn cơm trưa xong, bọn họ nhìn mấy nữ sinh chúng tôi đánh nhau bị thương mà nén cười.

Tiêu Lâm nhíu mày: “Cười cái gì?”

“Nghỉ, nghiêm! Toàn đội huấn luyện viên ra ngoài chống đẩy một trăm cái!”

Nhưng có lẽ chuyện này đối với họ mà nói thì vô cùng buồn cười.

Ba nữ sinh đánh nhau đến đầu bù tóc rối, trên tay toàn là vết cào đỏ chót, ai nấy đều khóc lóc ỉ ôi.

Trong mắt họ chúng tôi như mấy con mèo con đánh nhau vậy, nhìn rất hài hước.

Cho nên mặc dù họ phải ra ngoài xếp hàng chống đẩy chúng tôi vẫn nghe được tiếng cười truyền về.

Vừa rồi Vu Hoàn đánh người rất dũng mãnh, bây giờ lại biết ngại ngùng, mặt cô ấy đỏ bừng.

Uất ức nặn ra một câu: “…Huấn luyện viên, em, chúng em là ân oán cá nhân!”

Tiếng cười bên ngoài lớn hơn.

Thấy đứa nhỏ xui xẻo này sắp rối loạn thần kinh, tôi thầm đưa ra quyết định, nhắm mắt đi lên nhận: “Đồ ăn vặt là em mang vào!”

“Người cũng là em đánh!”

Tôi vô cùng sầu não nhưng vẫn phải đóng trọn vai anh hùng này của mình: “Nếu phạt thì phạt em đi!”

Vương Ngôn không nhịn được nữa, anh ấy ôm bụng bật cười.

“Gia Gia.” Anh ấy vừa lau nước mắt vừa cười: “Sao mà lần nào cũng là em chịu trận vậy?”

Tôi bĩu môi.

Thật ra tôi đã chuẩn bị sẵn kĩ năng đóng giả bệnh nhân tâm thần nằm lăn lóc trên mặt đất khóc lóc om sòm rồi.

Tiêu Lâm xoa thái dương, có chút mệt mỏi nói: “Chuyện đồ ăn vặt không truy cứu, vụ việc đánh nhau ngày mai sẽ thông báo phê bình, được rồi, cho các em ấy về đi.”

Chúng tôi đều không ngờ đến chuyện này.

Viên Vi không dám tin.

Cô ta vô cùng kích động nói: “…Dựa vào đâu mà không truy cứu?”

“Cậu ta mang nhiều đồ ăn vặt vào như vậy! Phải ghi lỗi cậu ta mới đúng! Cậu ta còn đánh người nữa! Các thầy làm vậy là không công bằng!”

Tiêu Lâm dẫn đội nhiều năm như vậy, chưa từng bị ai thách thức quyền uy của bản thân.

Lúc này sắc mặt anh trầm hẳn xuống.

Nghiêm túc, lạnh lùng, không giận tự uy.

Mắt Viên Vi cũng không mù, cô ta có thể thấy được tình hình hiện tại.

Đã bao giờ cô ta gặp người như thế này đâu?

Cô ta bị sát khí của anh dọa, run rẩy nói: “Không, huấn luyện viên trưởng, ý của em là…”

“Đồ ăn vặt của Lý Gia Gia là người nhà mang đến, là chuyện bình thường.”

Tiêu Lâm nói tiếp: “Mấy em đánh nhau, theo lệ thì phải ghi lỗi từng người, bây giờ các em mới bắt đầu học đại học, tôi không mong các em sẽ bị xử lí như vậy nên chỉ thông báo phê bình.”

“Nếu em không hài lòng có thể khiếu nại với trường học.”

Viên Vi không dám cựa quậy.

Cô ta bị dọa cho hai chân run rẩy, dáng vẻ chột dạ, không dám ở lại nữa mà vâng dạ rồi chạy ra ngoài. Tôi và Vu Hoàn đang tính dạy dỗ cô ta mấy câu nhưng cô ta đã run rẩy chạy đi.

Vu Hoàn trốn được thì có chút đắc ý.

Cô ấy nắm tay tôi, vụng trộm hỏi: “Đồ ăn vặt này là ai tặng cậu vậy? Người thân nào thế?”

Tôi hơi hé miệng, còn chưa kịp trả lời thì Tiêu Lâm ở bên cạnh đã lạnh nhạt nói: “Tôi mua.”

Vu Hoàn đần người.

Vừa ra khỏi phòng làm việc, còn chưa kịp nhìn một dàn huấn luyện viên cơ bắp cuồn cuộn đang đổ mồ hôi hít đất cô ấy đã khóc lóc đánh tôi: “Cậu là cái đồ phụ bạc!”

“Uổng công bà đây chạy vòng sân với cậu, cậu căn bản không nghĩ đến chuyện mua đồ ăn vặt cho mình hu hu hu!”

Tôi xấu hổ nhưng vẫn cứng miệng: “…Bố mình trực tiếp xách mình từ bệnh viện đến đây, mình đâu có thời gian đi siêu thị?”

Vu Hoàn nghe xong lại ngây người.

Cô ấy nói như người mất hồn: “Cmn! Đây thật sự là do huấn luyện viên trưởng mua sao?”

Mặt tôi đỏ bừng, nhanh chóng bịt miệng cô ấy lại: “Đừng nói nữa! Mình mời cậu đi ăn hải sản là được chứ gì! Năm bữa!”

…Đúng vậy.

Những thứ này đúng là Tiêu Lâm mua.

Vali cũng là anh mua, anh bỏ vào sắp xếp gọn gàng.

Hôm đó anh đón tôi từ chỗ bố tôi, sau đó mang cả tôi cả vali đi cùng.

Trong lòng tôi vẫn hận anh, oán anh, nhưng tôi cũng còn tình cảm với anh.

Tôi cảm thấy rất khó chịu.

Nhưng đồ ăn vặt chùa đưa đến miệng, ngu gì mà không ăn?

Vu Hoàn bị dọa sợ choáng người.

Bố mẹ cô ấy đều là giáo sư, đừng thấy cô ấy bình thường tưng tửng như vậy nhưng thật ra cô ấy rất sợ kiểu người nghiêm túc này.

Sau khi biết những thứ này đến từ đâu, vừa về phòng cô ấy đã cung kính gấp gọn nửa túi khoai tây chiên kia lại.

“Mỗi khi mình nhớ ra mấy thứ này từ đâu mà đến, lại nhớ đến khuôn mặt của huấn luyện viên thì nuốt không trôi nữa.”

Vu Hoàn chen chúc trên giường tôi nằm, rên rỉ ỉ ôi: “Mình muốn ăn bảy bữa hải sản! Bảy bữa!”

Tôi bị cô ấy đẩy thiếu chút nữa ngã xuống giường.

“Được được được, học xong mời cậu ăn luôn.”

Tôi không để ý: “Bảy bữa thì bảy bữa! Ăn nhiều chút cũng không sao!”

Lúc này Vu Hoàn mới chịu dừng.

Cô ấy không chịu quay về giường mình, nhất định phải nóng nức dính lấy tôi, cô ấy nhỏ giọng hỏi: “Huấn luyện viên trưởng là thế nào với cậu vậy? Hai người quen nhau thế nào?”

Tôi hé miệng, không biết trả lời thế nào.

“…Một người anh.”

Tôi nói: “Quen từ nhỏ… Đã biết nhau rất nhiều năm.”

“Hay nha, thanh mai trúc mã!”

Vu Hoàn không nhận ra tâm trạng trầm xuống của tôi, cô ấy cố ý cười hích tôi một cái: “Anh ấy rất đẹp trai đó!”

Đứa nhỏ này lại lên cơn mê trai: “Cậu biết không, mấy hôm trước anh ấy mặc trang phục việt dã, chỉ mặc một cái áo cộc tay, dáng người kia, cơ bụng kia, mlem mlem!”

Tôi bị lời này của cô ấy chọc cười: “Mặc áo cộc tay mà cậu cũng thấy được cơ bụng của người ta?”

“Như ẩn như hiện nha!” Ánh mắt Vu Hoàn sáng lấp lánh: “Gia Gia, mình thật ghen tị, hu hu hu vì sao số cậu lại sướng vậy chứ!”

Tôi nổi giận: “Sướng mà còn phải chạy mười vòng giống cậu à?”

Vu Hoàn xua tay nói: “Thầy chủ nhiệm còn muốn ghi lỗi chúng ta đấy! Hình phạt của anh cậu là bình thường.”

Cô ấy cười hì hì cọ tay tôi: “Gia Gia ơi Gia Gia à, cậu còn thiếu chị dâu không? Cậu thấy mình thế nào?”

Thấy cô ấy đổi chiến tuyến, tôi tức đến cứng cả người: “…Cậu là đồ ăn cây táo rào cây sung! Sẹo lành là quên đau!”

Vu Hoàn nghe tôi nói vậy cũng không để ý.

“Anh trai này của cậu chỉ đang thực hiện trách nhiệm của bản thân mà thôi, trong lòng cậu cũng hiểu, nhưng mình thấy hình như cậu có vấn đề khác với anh ấy nên mới khó chịu như vậy.”

Lời này của cậu ấy khiến tôi ngẩn ra.

Tôi thẹn quá hóa giận, đưa tay cù cậu ấy: “…Nào có oán khí gì khác! Không có!”

Hai người chúng tôi ở trên giường đùa giỡn, lăn qua lăn lại cười nói vui vẻ.

Lúc này điện thoại tôi vang lên.

Tôi cầm lấy nhìn, là điện thoại của Hứa Nguyên Sinh.

Năm cuộc gọi nhỡ.

27.

Ông bố hoang này có lẽ đang ở trường nên khá ồn.

Giọng cậu ấy vô cùng bình tĩnh: “Tôi nghe nói cậu về huấn luyện quân sự tiếp rồi?”

Tôi không bình tĩnh được như vậy, rên rỉ: “Đại ca! Anh làm giấy khám bệnh gì cho em thế? Em thiếu chút nữa bị đuổi học đấy anh trai!”

Không ngờ đối phương nghe vậy lại vui vẻ.

“Vậy làm sao bây giờ? Tôi đến đón cậu nhé?”

Cậu ấy nói: “Hoặc cậu có thể trân quý thành quả lao động của tôi, cắn răng nắm chặt kết quả thi đại học vất vả lắm tôi mới giúp cậu thi đậu được?”

Tôi: “Cái gì mà thành quả lao động của cậu? Rõ ràng là của tôi!”

“Không thể nói như vậy được.” Cậu ấy sâu xa nói: “Lý Gia Gia, có thể giúp cậu thi được từng này điểm đại học là chiến tích lớn lao nhất cuộc đời tôi.”

“Sau khi tôi qua đời tôi còn muốn khắc chuyện này lên bia mộ nữa đấy.”

Thấy chúng tôi chuẩn bị chiến nhau qua điện thoại, ánh mắt Vu Hoàn lấp lánh: “Gia Gia, đây có phải bạn trai cậu không?”

Tôi suýt nữa bị sặc chếch lần thứ hai.

Đứa nhỏ Vu Hoàn này chính là như vậy, khi còn nhỏ bị bố mẹ là giáo viên quản quá chặt nên lớn lên rất thích đọc truyện ngôn tình.

Ánh mắt cô ấy nhìn người khác đều mang theo filter hồng lấp lánh, thấy ai cũng ghép đôi ghép cặp.

Thấy bong bóng màu hồng trong mắt Vu Hoàn sắp bay ra ngoài, tôi nhỏ giọng cảnh cáo cô ấy: “Não tàn yêu đương không chỉ không có tiền bảo hiểm y tế mà còn phải từ bỏ cả một vườn hoa nữa, cậu tự tính toán cho kĩ đi.”

Vu Hoàn không quan tâm nhiều đến chuyện này.

Cô ấy còn muốn nói gì đó để trêu chọc tôi thì bị tiếng còi dọa.

“Tối nay có buổi huấn luyện ngoài trời! Thiếu chút nữa mình quên mất.”

Cô ấy nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo đi giày: “Gia Gia, đừng quên mang nước ấm theo nha.”

Trường học có tiền, bao hết cả ngọn núi.

Nhưng buổi tối không an toàn, nói là huấn luyện ngoài trời nhưng thực ra cũng chỉ là chạy tập thể vài vòng rồi hô khẩu hiệu, sau đó bắt đầu hoạt động giải trí, mọi người có tài lẻ gì thì tham gia thi đấu tranh tài.

Các huấn luyện viên mang một nồi sắt lớn ra đốt một đống lửa trại.

Tối nay ai có tài lẻ thì thể hiện tài lẻ, người nào thích ai thì cũng nắm chắc cơ hội mà tỏ tình.

Tôi và Vu Hoàn không muốn cái gì cũng không biết cái gì, hai chúng tôi chỉ có thể ngồi một góc lén ăn hạt điều.

Thấy Viên Vi bước lên, Vu Hoàn rất không hài lòng hừ một tiếng.

Nhưng Viên Vi người ta đúng là có chút vốn liếng.

Cho dù mặc quần áo quân sự nhảy quốc tiêu cũng có thể quyến rũ như vậy, khiến nam sinh ở đây phát điên điên cuồng vỗ tay.

Cô ta nhìn về phía chúng tôi, vừa kiêu ngạo vừa khiêu khích.

Vu Hoàn có hơi không vui, cô ấy nói nhỏ bên tai tôi: “Cậu cũng ra thể hiện chút đi Gia Gia, cậu cũng nhảy một điệu đi!”

“Mình không biết!”

Tôi hạ tay xuống: “Hay là cậu hát một bài đi?”

Vẻ mặt Vu Hoàn đau khổ: “Từ nhỏ ngay cả kênh âm nhạc bố mẹ mình cũng không cho xem, mình lấy đâu ra kĩ năng này?”

“Dù gì người ta cũng là đội trưởng đội văn nghệ trường cấp 3 của chúng ta.” Tôi an ủi cô ấy: “Tập luyện lâu năm xuất chiêu nên mới múa đẹp như thế này, người như chúng mình cùng lắm lên đánh một bài thái cực quyền thôi.”

Hai chúng tôi xua ý nghĩ lên biểu hiện tài năng, đắc ý ngồi ăn hạt điều với nhau.

Bầu không khí đột nhiên càng trở nên sôi động hơn.

Có một nam sinh đi vào giữa, quỳ một chân xuống trước mặt Viên Vi.

Trong tay cậu ta cầm một bó hoa bằng giấy tỏ tình với cô ta.

Sắc mặt Viên Vi lập tức thay đổi.

Có câu huấn luyện quân sự về sẽ có cặp đôi, trong tình huống này mọi người đều kích động la hét.

Tiếng hoan hô như làn sóng vang vọng khắp khu huấn luyện.

Các huấn luyện viên ngồi ở một bên, cũng không có ý ngăn cản.

Dù sao cũng đều đã trưởng thành, bọn họ chỉ huấn luyện, không thể can thiệp chuyện này.

Tôi vô thức nhìn sang bên kia, mượn ánh sáng từ ngọn lửa nhìn Tiêu Lâm đang khoanh chân ngồi trên mặt đất. Anh cũng đang nhìn cảnh tỏ tình với mọi người.

Có thể do vừa rồi chặt gỗ để đốt lửa nên anh chỉ mặc một chiếc áo cộc tay, bên dưới là quần dã chiến và ủng da.

Ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt anh, khiến cảm giác sắc bén giảm bớt không ít, đôi mắt sâu thẳm và chiếc mũi cao ráo được chiếu rõ, vừa đẹp trai vừa phóng khoáng.

Vương Ngôn vô cùng hào hứng, Tiêu Lâm lại không có chút hứng thú nào.

Bản năng chiến đấu khiến anh lập tức cảm nhận được có người đang dõi theo mình, Tiêu Lâm quay người nhìn về phía tôi.

Tôi nhanh chóng chuyển ánh mắt sang chỗ khác, làm như không có chuyện gì, vẻ mặt cũng không có gì khác lạ.

Điện thoại đột nhiên vang lên một tiếng.

Là tin nhắn Tiêu Lâm gửi: [?]

Tôi mím môi, không trả lời.

Lại một tin nhắn khác: [Đói sao?]

Tôi còn chưa trả lời thì đúng lúc này tình hình đột nhiên thay đổi.

Người xung quanh ồn ào hô “ở bên nhau, ở bên nhau” mặc cho Viên Vi không muốn, cô ta kiên nhẫn nói rõ ràng nhưng giọng nói lại bị người khác át đi.

Nam sinh này cũng vô cùng kiên trì, quỳ ở đó không chịu đứng lên.

Cuối cùng Viên Vi nổi giận. Cô ta cầm lấy bó hoa xé nát rồi ném vào mặt đối phương: “Cậu là cái đồ nhà quê! Đừng làm tôi buồn nôn!”

Thấy nữ chính trong câu chuyện bùng nổ, mọi người đều yên lặng.

Mà điều khiến chúng tôi càng không ngờ đó là… nam chính cũng nổi bão rồi.

Sắc mặt nam sinh này thay đổi, cậu ta nổi giận đùng đùng đứng lên, bắt đầu xô đẩy Viên Vi!

“Tôi cho cậu mặt mũi mà cậu không cần!”

Vẻ mặt cậu ta vô cùng kì lạ, cảm xúc dao động rất lớn, hết đấm lại đá: “Nữ sinh các cô đúng là một lũ khốn!”

Hiện trường bắt đầu trở nên hỗn loạn.

Vu Hoàn bị dọa sợ, cô ấy sợ bị người khác va chạm nên kéo tôi chạy.

Tôi trốn ở bên cạnh quay đầu lại nhìn, các huấn luyện viên đang xử lí tình hình.

Vương Ngôn đi lên chế ngự nam sinh tỏ tình thất bại rồi nổi điên này.

Đối với những chiến sĩ thật này mà nói, xử lí các tình hình như thế này đáng lẽ ra đơn giản như một bữa sáng.

…Cho đến khi Vương Ngôn đột nhiên vung tay ra.

Trên cánh tay anh ấy bị r.ạch một đường.

Đúng vậy, Vương Ngôn đã chủ quan.

Anh ấy ôm tay, kinh ngạc nhìn con d.ao gọt trái cây trong tay nam sinh kia.

M.áu chảy ra từ vết thương, xuôi theo cánh tay chảy xuống.

Có lẽ lúc chiến đấu trong điều kiện gian khổ ở biên cảnh, mỗi một giọt m.áu và nước mắt đều là huân chương của người chiến sĩ.

Nhưng lúc này, tại đây, bị chính học sinh của mình tấn công, chuyện này thật sự khiến người ta kinh ngạc.

Tinh thần và cảm xúc của nam sinh này đều vô cùng không ổn định, hai mắt cậu ta đỏ bừng, tay cầm d.ao vung lung tung, miệng cũng không ngừng nói những lời mê sảng và thô tục.

Tiêu Lâm thấy đổ m.áu, sắc mặt lập tức trầm xuống.

Anh tiến lên phía trước, trực tiếp đấm thẳng vào bụng nam sinh kia, lập tức đánh ngã người này xuống đất.

Nam sinh kia bị đau, cậu ta còn muốn cầm d.ao gọt trái cây để phản kích thì lại bị anh tùy tiện bắt chéo hai tay sau lưng.

Sát khí của Tiêu Lâm vô cùng rõ ràng, anh lúc này vô cùng tức giận.

Tôi nhìn muốn ngây người, theo bản năng đưa tay muốn kéo Vu Hoàn ở bên cạnh.

Kết quả đưa tay ra không thấy người đâu.

Trời mới biết con nhóc Vu Hoàn này đã chạy đến bên cạnh Vương Ngôn từ lúc nào, cô ấy dùng khăn giấy lau m.áu trên cánh tay Vương Ngôn, gấp đến mức bật khóc.

Vương Ngôn an ủi cô ấy mấy câu, kết quả m.áu lại chảy nhiều hơn.

Vu Hoàn sợ hãi òa khóc.

Tôi: “???”

28.

Giấy phép xin nghỉ tập luyện của tôi ghi là tôi bị bệnh tâm thần.

Nhưng rất hiển nhiên, đây chỉ là cái cớ tôi lấy ra để trốn huấn luyện quân sự.

Mọi người biết cũng chỉ cười một tiếng.

Cho đến khi thật sự có học sinh bị bệnh tâm thần… xuất hiện trong đội ngũ huấn luyện, lại đột nhiên phát bệnh mà hành hung người khác.

Nhờ phúc của cậu ta.

Trường học lập tức hủy huấn luyện quân sự.

Vị đại ca bị bệnh tâm thần này vô cùng phù hợp với từng câu từng chữ trên giấy báo bệnh của tôi.

…Có tình trạng uất ức, nôn nóng, cũng có khuynh hướng bạo lực, tự kỷ và lưỡng cực.

Vương Ngôn bị thương là minh chứng cho bản chất của cậu ta.

Trường quân đội trực tiếp tham gia điều tra.

Sau đó phát hiện anh giai hành hung này từ cấp hai, cấp ba đã có tiền lệ, tỏ tình bị từ chối rồi đánh người ta là chuyện như cơm bữa.

Cậu ta còn cực đoan đến mức theo dõi bạn học nữ, tan học trốn ở góc khuất cầu thang rồi đột nhiên lao ra động tay động chân, cưỡng ép ôm lấy đối phương.

Tóm lại tôi nghe xong mà sợ đến run người.

Vu Hoàn cũng không khỏi sợ hãi: “…Người này bị làm sao vậy, không phải nên bắt người như thế này lại sao?”

Đương nhiên đây là suy nghĩ của tất cả chúng tôi.

…Nhưng chúng tôi lập tức biết vì sao con hàng này không bị bắt lại.

Mẹ cậu ta còn điên hơn cả cậu ta.

Chúng tôi không ở tận nơi mà nghe Vương Ngôn tường thuật lại.

Nghe nói người nhà nam sinh này vừa đến trường đã hùng hùng hổ hổ khiển trách người ta, há mồm là nói đằng gái quyến rũ trước, con trai nhà bà ta là độc đinh đời thứ ba, vô cùng quý giá, làm người khác bị thương thì sao chứ?

Không chỉ vậy bà ta còn nói huấn luyện viên tại ngũ thì nên vì nhân dân phục vũ!

Nên phục vụ con trai bà ta, giúp con trai bà ta theo đuổi cô gái kia mới đúng!

Vu Hoàn tổng kết: “Cho nên cả nhà người này đều có vấn đề về não.”

Có lẽ đã bị dọa sợ nên Viên Vi luôn luôn kiêu ngạo cũng bắt đầu chủ động đi xin người khác cùng đi với mình, đi học hay đến nhà ăn gì đó đều nhờ người đi cùng.

Chỉ là mọi người vẫn còn sợ hãi, lại không thích công chúa vừa mách lẻo vừa hay đi đâm chọc này nên ai nấy đều đứng xa nhìn lại.

Huấn luyện quân sự bị hủy, chúng tôi trở lại trường.

Viên Vi cũng không ở chung ký túc xá với chúng tôi.

Nhưng cô ta ở rất gần tôi và Vu Hoàn.

Có lẽ do không thể tìm được người đồng hành nên gần đây cô ta đều lén lút đi phía sau chúng tôi một đoạn không xa, chúng tôi ra ngoài khi nào là cô ta ra lúc đó.

Viên Vi thật sự sống trong lo lắng, mới mấy ngày mà đã gầy đi không ít.

Lúc chúng tôi tan học về kí túc, Vu Hoàn quay lại nhìn trộm, vừa nhìn vừa hâm mộ: “Người ta cằm cũng nhọn ra luôn rồi, cậu nhìn mình đi, mình lại béo!”

Tôi buồn cười: “Cậu nói cái gì đấy…”

“Buổi tối cậu không ở đây sao?” Vu Hoàn cười hì hì hích tôi một cái: “Mình thấy cậu gọi điện, là ai là ai? Ai đến đón cậu đi ăn cơm vậy?”

Tôi còn chưa trả lời thì sau lưng đã vang lên một giọng nói.

Giọng người đó mang theo ý cười hỏi: “Vậy cậu có muốn đi cùng không?”

Sự việc diễn ra quá bất ngờ, chúng tôi không kịp trở tay.

Tôi vừa quay đầu lại đã thấy Hứa Nguyên Sinh dựa vào xe, hai tay khoanh trước ngực, mỉm cười nhìn chúng tôi.

“Tôi đứng ở đây nửa tiếng mà cậu lại cứ thế đi qua tôi, một chút cũng không phát hiện.”

Hứa Nguyên Sinh cảm thấy buồn cười: “Lý Gia Gia, thị lực cậu có vấn đề đấy à?”

Tôi còn chưa kịp cãi lại câu nào Vu Hoàn đã lấy sách vở trên tay tôi rồi nhiệt tình nói: “Mình không đi mình không đi! Các cậu đi đi!”

Cảnh này nhìn kiểu gì cũng thấy là lạ.

Trước cổng ký túc xá không bao giờ thiếu mấy cặp tình nhân, mọi người nắm tay nhau hoặc ôm nhau đứng đó, tốp năm tốp ba đi qua.

Hứa Nguyên Sinh đứng yên mỉm cười nhìn tôi.

Bỗng nhiên không hiểu vì sao tôi thấy dáng vẻ này của cậu ấy lại đỏ mặt.

“Sao hôm nay cậu lại đến đây?” Tôi nói: “Bây giờ mình mới vừa tan học mà.”

Hứa Nguyên Sinh nhìn tôi, vô cùng nghiêm túc: “Tôi sợ có người khác đến đón cậu, sợ có người nhanh chân hơn tôi.”

“Nói cái gì vậy.”

Tôi bị chọc cười, sải bước đi về phía cậu ấy: “Có thể ai đến đón mình được nữa? Bố mình sao?”

Tôi còn chưa đi đến xe cậu ấy thì lại có người gọi tôi từ đằng sau: “Gia Gia, đi ăn cơm thôi!”

Tôi quay đầu lại nhìn, là Vương Ngôn và Tiêu Lâm.

Vương Ngôn đứng cạnh xe việt dã vẫy tay với tôi: “Đi, gọi cả bạn em đi cùng luôn, chúng ta đi ăn lẩu!”

Thấy cảnh này, ý cười trên mặt Hứa Nguyên Sinh nhạt đi.

Vu Hoàn thì trực tiếp trả sách lại cho tôi.

Hai mắt cô ấy lấp lánh: “Được được được, đi thôi, ăn lẩu ăn lẩu!”

Tôi: “…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play