Địch Thâm lẻn vào lớp từ cửa sau, giáo viên trên bục mắt nhắm mắt mở, giả vờ không nhìn thấy.
Đào Ký quay đầu nhìn cậu, thấp giọng hỏi: "Anh, giải quyết xong chưa?"
Địch Thâm lục túi trên bàn một lúc, lấy ra một chai nước suối, vừa vặn nắp vừa “Ừm” một tiếng, ngửa đầu uống hết nửa chai nước, yết hầu chuyển động, mồ hôi trên cổ chưa khô lan vào cổ áo.
Giáo viên dạy toán trên bục gõ lên bảng, nhìn về phía họ với ánh mắt như đuốc.
Địch Thâm nhìn lên bảng, chữ phấn chi chít, viết những hoa văn hình thù kỳ lạ khiến cậu nhìn mà hoa mắt chóng mặt.
Đào Ký nghe thấy động tĩnh thì lập tức quay người lại, tiếp tục làm học trò ngoan của thầy ấy.
Địch Thâm buồn chán lật vài trang của cuốn sách mới toanh trống trơn, lấy sách toán dày cộp làm gối rồi nằm xuống ngủ.
Cậu ngồi một mình ở dãy cuối, không có ai quấy rầy cậu, càng không cần lo lắng mình sẽ làm phiền người khác, mặc dù thành tích từ dưới đếm lên toàn trường, nhưng có sự chống lưng bằng tiền của ba cậu nên cậu vẫn có thể ngồi yên ở lớp A7 ngủ say.
Dù học sinh trong lớp thay đổi thế nào thì Địch Thâm cậu cũng giống như một hộ không chịu di dời, dựa vào năng lực của mình, hạ điểm trung bình của lớp A7, khiến cho hai lớp chọn là lớp A1 và lớp A7 phân cao thấp.
Địch Thâm nằm trên bàn, trong đầu hiện ra thân hình ốm yếu của Bùi Chinh và cả khuôn mặt lạnh lùng của anh.
Bỗng nhiên, Địch Thâm nhớ lại mình chỉ tập trung ép anh mở miệng nói chuyện mà quên dọa anh không được đi mách lẻo nữa, còn bị anh xô ngược vào tường, ai biết tên mách lẻo đó có gọi cho hiệu trưởng lần nữa không.
Nếu anh dám tố cáo cậu lần nữa thì đừng trách cậu không khách sáo, cậu nhất định phải xách tên ẻo lả đó vào nhà vệ sinh nam dạy cho một bài học, đến lúc đó anh có khóc cũng vô ích!
Địch Thâm lẩm bẩm mấy câu trong lòng thì bị sức mạnh vô tận của môn toán đưa vào giấc mộng.
Tuy nhiên, lần này cậu không tỉnh dậy tự nhiên nữa mà bị một bàn tay kéo tỉnh, Địch Thâm khó chịu đến mức xua cái tay đó ra, cậu tát xuống một cái “bốp”, Địch Thâm láng máng nghe thấy có người “hít” một tiếng, cậu không để ý nhiều, tùy tiện kéo một cuốn sách trùm lên đầu ngủ tiếp.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.com chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Nửa phút sau, bàn tay đó lại đưa đến phía cậu, thăm dò một cách vô cùng thận trọng, khi Địch Thâm ra đòn lần nữa, nhưng lại đánh trượt, tốc độ thu tay lại khá nhanh.
Địch Thâm hơi mất kiên nhẫn ngẩng đầu lên: "Có thôi ngay đi không?"
Giọng cậu vì chưa tỉnh ngủ mà âm mũi dày đặc, trong giọng điệu mang đầy sự thờ ơ.
Đào Ký nhìn bộ dạng của Địch Thâm, cười mỉa một tiếng: "Anh, có chuyện rồi, có chuyện lớn rồi."
Địch Thâm xoa giữa mày, dựa nửa người lên tường: “Nói đi, nói không ra chuyện lớn gì đó thì tôi sẽ bẻ gãy cổ cậu.”
Đào Ký phất cái tay bị đánh đến mức đỏ bừng, nhanh chóng nói, giống như bị bỏng miệng: "Anh vừa bị đài phát thanh chỉ đích danh phê bình đấy."
Địch Thâm khẽ cau mày: "Trèo tường không phải viết kiểm điểm rồi sao, sao lão Dương lại lắm chuyện vậy chứ?"
Đào Ký lắc đầu như trống lắc: "Không phải, là phê bình hôm nay anh đánh nhau ngoài trường, bảo anh viết một bản kiểm điểm nữa, tiết giữa giờ ngày mai kiểm điểm."
Khuôn mặt Bùi Chinh hiện lên trong đầu cậu, Địch Thâm hung hăng đá vào chân bàn: "Mẹ nó!"
Cái tên chó ẻo lả đó, vậy mà vẫn dám tố cáo cậu thật!
Địch Thâm vác băng ghế sải bước ra khỏi lớp, các bạn học xem náo nhiệt trào ra tới tấp, Địch Thâm đá tung cửa lớp A10, hét vào trong: "Bùi Chinh, ra đây cho ông!"
Làm khó cậu rồi, vẫn có thể nhớ tên của đồ ẻo lả đó.
Địch Thâm vào trường gần hai năm, toàn trường không ai không biết không ai không rõ, nếu đổi lại là người khác đến la ó, lớp A10 cũng phải đối đầu vì thể diện, nhưng người đến là Địch Thâm.
Học sinh lớp A10 bạn nhìn tôi, tôi nhìn bạn, không người nào đứng ra, thậm chí có hai nam sinh cao lớn từ dãy sau chạy ra, cười với Địch Thâm nói: "Anh Địch, có chuyện gì vậy?"
Địch Thâm không để ý đến hai người đó, ánh mắt cậu liếc một vòng lớp A10 rồi bước thẳng vào lớp, đứng trên bục, dễ dàng tìm thấy Bùi Chinh trong số đông học sinh đang cúi đầu.
Bùi Chinh ngồi hàng hai từ dưới lên, trong tay vẫn cầm bút, ngồi rất nghiêm chỉnh, có lẽ vì quá tập trung làm bài tập nên lúc này mới nhận ra không khí trong lớp có sự khác biệt.
Anh mơ màng ngẩng đầu lên, sau đó bắt gặp ánh mắt chứa đựng sự tức giận của Địch Thâm.
Địch Thâm khẽ nâng cằm: “Cậu lại đây.”
Bùi Chinh không hề cử động, cả lớp im lặng, Địch Thâm ném ghế xuống, gỗ đập vào gạch sứ trên sàn phát ra tiếng vang lớn, vai của các học sinh ngồi hàng đầu bất giác run lên.
Cậu đi về phía Bùi Chinh, từng bước đến gần, bạn cùng bàn của Bùi Chinh nuốt nước bọt, chân run rẩy lần mò rời khỏi chỗ của mình.
Địch Thâm bước tới, cách một chỗ ngồi túm lấy quần áo của Bùi Chinh, kéo anh lên trước mặt. ( truyện trên app T Y T )
Cơ thể Bùi Chinh va vào mép bàn, đẩy bàn về phía trước một khoảng, mảnh sắt ở góc bàn cọ lên gạch lát sàn phát ra âm thanh chói tai.
Làm người ta hoảng sợ.
Có lẽ thật sự là do Bùi Chinh quá gầy, hầu như Địch Thâm không bỏ chút sức lực nào thì cũng khiến Bùi Chinh nằm nửa người trên bàn trong tư thế không mấy lịch sự, anh ngước đầu nhìn Địch Thâm, trong mắt hơi nghi ngờ.
Anh lại còn khó hiểu tại sao cậu lại tìm anh gây rối nữa à!
Địch Thâm ấn đầu lưỡi lên vòm miệng, đồ chó này mới đó đã quên mình làm gì rồi sao?
Dưới cái nhìn chăm chú của quần chúng, Địch Thâm kiềm chế không trực tiếp ra tay, cậu vẫn lý trí, đánh sau lưng anh một trận cũng không có gì đáng kể, nhưng người ngoài cuộc ở đây nhiều như vậy, nếu cậu ra tay thì không phải là chuyện có thể giải quyết bằng một bảng kiểm điểm.
Mặc dù Địch Thâm không thích học tập, thành tích cũng không tốt, nhưng cậu không phải kẻ ngốc.
Cậu buông tay, nhìn Bùi Chinh vẫn đang biểu hiện không biết gì: "Ra ngoài nói chuyện với tôi."
Nói xong, Địch Thâm sải bước rời khỏi.
Ánh mắt của mọi người lớp A10 đều đổ dồn lên người Bùi Chinh, ngoại trừ lác đác nữ sinh có sự lo lắng trong đôi mắt, những người còn lại đều không tỏ ra nửa phần thông cảm.
Bùi Chinh chuyển đến lớp của họ vào tháng năm, đến nay cũng mới được một tháng, hơn nữa Bùi Chinh không thích nói chuyện, rất ít giao tiếp với các bạn cùng lớp, nếu không phải vì thành tích của anh quá tốt, nhận được sự xem trọng của các giáo viên thì không khác gì người vô hình trong lớp A10.
Không ai có quan hệ thân thiết với anh, đương nhiên cũng không có ai nói cho anh biết đừng tùy tiện đụng vào Địch Thâm lớp A7.
Địch Thâm không sợ Bùi Chinh không ra ngoài, nếu anh không đi, những người trong lớp A10 sẽ tìm cách đưa anh ra ngoài.
Cậu đứng ở hành lang, vô số ánh mắt đổ dồn lên người cậu, Địch Thâm vừa mới ngủ dậy không lâu, tóc trên đầu còn hơi rối bù, nhưng cậu vẫn thản nhiên tiếp nhận ánh mắt từ bốn phương tám hướng, không có chút cảm giác thận trọng nào trên địa bàn của người khác.
Quả nhiên, chưa đợi lâu, tên ẻo lả đó đã mặc áo khoác đồng phục đi ra ngoài, trong ánh mắt lạnh lùng nhìn Địch Thâm mang theo một chút khó hiểu.
Địch Thâm tóm cánh tay anh, kéo anh đến một góc ban công, bên cạnh chỗ đó có vài máy điều hòa, vừa khéo chặn tầm nhìn của người trên hành lang.
Địch Thâm nhìn Bùi Chinh, đối phương không có chút dáng vẻ muốn chủ động giải thích, dường như đang đợi cậu lên tiếng trước.
Địch Thâm suýt chút bị chọc tức, tên yếu đuối mới chuyển đến này thật sự nghĩ tính tình cậu tốt như vậy, không đánh anh sao?
Cậu cử động cổ tay, khóe miệng nhếch lên độ cung, trong mắt lại không có ý cười nào, trông có vẻ hơi ngổ ngược.
Tên ẻo lả bị dồn trong góc, trừ khi anh có dũng khí nhảy từ tầng ba xuống, nếu không hôm nay anh đừng hòng xuống tay lấy lòng Địch Thâm cậu.
Tay áo đồng phục của Bùi Chinh xắn lên một lớp, tay anh chống lên khung sắt bên ngoài máy điều hòa sau lưng, gân tay trên cánh tay hiện rõ, có dấu vết đang dùng sức.
Địch Thâm vô tình nhìn thấy cánh tay của anh, cậu cười mỉa một tiếng, đồ ẻo lả trước mắt ngoài mặt giả vờ lạnh lùng bình tĩnh, nhưng trong lòng lại hoảng sợ muốn chết.
Địch Thâm lại di chuyển về trước nửa bước, quả nhiên nhìn thấy tên ẻo lả vô thức áp sát vào bên ngoài máy điều hòa phía sau anh hơn.
Ánh mắt anh hơi rủ xuống, nhìn chằm chằm vào ngực Địch Thâm, Địch Thâm duỗi ngón tay nâng cằm anh lên, đưa ánh mắt anh di chuyển lên trên vài phần.
Địch Thâm có một đôi mắt hoa đào xinh đẹp, đuôi mắt có nốt ruồi son không nổi bật lắm, nhìn từ xa rất khó nhìn rõ, nhưng bây giờ giữa họ chỉ cách hai nắm tay, Bùi Chinh có thể nhìn rõ khuôn mặt của người trước mắt, có ảo giác bị vẻ ngoài của cậu mê hoặc.
Cùng lúc đó, Địch Thâm cũng đang nhìn anh, ngoài ấn tượng trắng và gầy ban đầu, Địch Thâm phát hiện dáng vẻ của tên ẻo lả này vậy mà cũng rất ưa nhìn, đường nét khuôn mặt rõ ràng, sống mũi cao, lông mi dài dịu dàng đính trên đôi mắt anh, mang một khuôn mặt thanh tú nhưng lại có đôi mắt vừa cứng rắn vừa xa xăm.
Làn da là kiểu trắng bệch của bệnh tật, cả người toát lên vẻ yếu ớt viết in hoa, nên Địch Thâm hai ba lần đều không thể ra tay trước khuôn mặt như vậy.
Nếu đổi anh thành bất kỳ người nào khác, hẳn là bây giờ đã mặt mũi bầm dập quỳ trên đất rồi, cũng là vì Bùi Chinh, yếu đến nỗi khiến Địch Thâm đánh người cũng phải băn khoăn.
Trong nửa phút cứng đờ, Địch Thâm nghiến răng mấy lần, đại não cậu thúc giục mình phải nhanh chóng ra tay, nhưng đôi tay kia lại không nghe sai khiến, dường như đã nảy sinh lòng trắc ẩn.
Một mỹ nhân bệnh tật như vậy, bị nện một trận hẳn có thể sẽ khóc rất lâu, cậu hơi nóng lòng muốn thấy anh khóc, nhưng hình như có một giọng nói đang nói, Địch Thâm, dù sao mày cũng là một nam tử hán nghiêm túc, ra tay với một tên yếu đuối như vậy, mày cũng không biết xấu hổ sao?
Hơi thở Địch Thâm có chút không ổn định, bị chính mình chọc tức.
"Gì thế?" Bùi Chinh hiếm khi chủ động lên tiếng, nhưng những lời nói ra lại chẳng khác gì nhảy múa trên điểm cáu kỉnh của Địch Thâm.
Có bản lĩnh thì cả đời đừng nói, mở miệng như đổ thêm dầu vào lửa.
Vừa rồi Địch Thâm khó lắm mới thuyết phục được bản thân âm thầm quyết định thả anh đi, suy nghĩ này bị Địch Thâm vứt đi cách xa vạn dặm ngay khoảnh khắc Bùi Chinh nhẹ nhàng nói ra hai từ đó.
Nhất định là cậu bị quỷ ám, nên mới nghĩ nên thả anh đi!
Tay Địch Thâm ấn mạnh vào gáy anh, giơ chân lên, đầu gối đập thẳng vào bụng anh.
“Địch Thâm?” Có giọng nói của một cô gái vang lên phía sau.
Giọng nói đặc biệt quen thuộc, đôi chân đang nhấc lên trên không trung của Địch Thâm trong nháy mắt khựng lại, hạ xuống rồi đứng yên trở lại.
Cậu quay lại, quả nhiên nhìn thấy Triệu Dĩnh đang ôm sách và máy tính đứng cách đó không xa, cô ấy nghiêng đầu nhìn Địch Thâm: "Em làm gì ở đây thế?"
Địch Thâm do dự hai giây, tay di chuyển ra sau gáy Bùi Chinh, đặt lên vai anh, trên mặt Địch Thâm nở một nụ cười rạng rỡ: “Em đang giao lưu tình cảm với bạn học mới.”
Nói xong, cánh tay cậu theo đó lắc lắc người Bùi Chinh: "Phải không?"
Bùi Chinh trong dáng vẻ kiêu ngạo không chịu nói chuyện, Địch Thâm nắm vai anh, tay nhẹ dùng lực: "Hửm?"
Bùi Chinh “ừm” nhẹ một tiếng
Triệu Dĩnh chớp mắt, chiếc váy hoa đong đưa trong gió, có sự nhạy bén khó hiểu, không giống một giáo viên ba mươi tuổi mà giống một tinh linh hơn: "Vào học rồi, về lớp với cô nhé?”
Vừa rồi họ đối đầu đến mức quên mình, cũng không nghe thấy tiếng chuông vào học.
Địch Thâm nhìn Triệu Dĩnh, lại nhìn Bùi Chinh mặt lạnh tanh bên cạnh mình, buông tay ra: "Vâng."
Cậu bước tới bên cạnh Triệu Dĩnh, tiện tay cầm lấy máy tính và sách giáo khoa trong tay cô ấy, sánh vai đi về phía lớp A7.