Địch Thâm bị Đào Ký ôm chặt thắt lưng, không thể dịch chuyển về phía trước dù là nửa bước, cậu thấy hơi bực mình nhưng lại không thể ra tay với Đào Ký được, Đào Ký là em họ của cậu, là cháu trai ruột thịt của mẹ cậu.
Địch Thâm chỉ có thể trơ mắt nhìn tên gà rù kia rời đi trước mắt mình, chẳng qua cậu đã biết tên của cậu ta, hòa thượng chạy được nhưng miếu không chạy được, món nợ này sớm muộn gì cậu cũng tính rõ ràng với cậu ta.
Người đi rồi, Địch Thâm mới kéo tay của Đào Ký ra, mặt cậu không biểu lộ cảm xúc gì, ngồi xuống ghế tiếp tục bữa ăn.
“Anh, bớt giận, bớt giận.” Đào Ký đẩy tô mì ăn liền đến trước mặt Địch Thâm, giải thích với cậu: “Tên oắt kia được nhà trường đặc biệt xem là mũi nhọn trong đám học sinh, lãnh đạo trường xem cậu ta như bảo bối vậy, anh thật sự không thể đánh đâu.”
Địch Thâm đưa mắt nhìn Đào Ký: “Mấy tòa nhà do ba tôi quyên tặng cho trường lại không bằng một tên gà rù?”
Đào Ký nghẹn họng.
Cái này sao có thể so sánh được, một bên là nhân tài hoàn mỹ nghìn vàng cũng khó mà mua được, một bên là nhà giàu nứt vách trực tiếp quyên tặng mấy tòa nhà, dựa vào cái tính kẹt xỉ kia của lãnh đạo trường, đoán chừng bên nào cũng không nỡ buông.
“Chủ yếu vẫn là do sức khỏe của tên oắt kia không tốt, nghe nói trước kia từng phải tiến hành phẫu thuật nên mới làm chậm trễ chuyện đến trường, nếu không cũng không đến lượt trường trung học Tùng Dương của chúng ta cướp được.” Đào Ký tiếp tục phân tích: “Anh à, anh nghĩ kỹ lại đi, với cái cơ thể kia của cậu ta, chỉ cần một đấm của anh đã khiến cậu ta ngã xuống đất không dậy nổi rồi, đến lúc đó anh không những không hả giận mà còn phải gánh thêm tội nữa, cũng không có lời gì, đúng không?”
Địch Thâm cảm thấy lời cậu ta nói cũng có lý, nhớ lại bộ dáng yếu ớt vừa rồi của tên ẻo lả kia, cơn giận trong lòng cũng vơi bớt đôi chút.
Nhưng điều này cũng không thể khiến Địch Thâm buông tha cho cậu ta được, trước giờ cậu là người có thù tất báo, tên ẻo lả kia hại video quay cảnh cậu trèo tường phát đi phát lại cả buổi chiều trên màn hình lớn của trường học, dù sao cũng phải khiến cậu ta nếm trải chút đau khổ mới được.
- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.com chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Chớp mắt đã trôi qua vài ngày, Địch Thâm còn chưa kịp dạy dỗ tên ẻo lả kia thì đã bị nam sinh đeo khuyên tai ở lớp bên cạnh kêu đến giải cứu gấp.
Nam sinh đeo khuyên tai kia cũng là một người xui xẻo, vào mấy ngày trước, lúc Địch Thâm trèo tường trốn học thì trùng hợp bắt gặp hai tên côn đồ cầm theo ống tuýp, chặn đường đòi tiền một học sinh của trường trung học số 1 Tùng Dương ở phía sau một ngôi nhà đổ nát bên cạnh trường.
Bây giờ cướp bóc lại cướp ngay trên đầu học sinh trường trung học số 1 Tùng Dương, thực sự xem Địch Thâm này là giấy đấy à?
Địch Thâm trốn học thấy việc nghĩa hăng hái ra tay, đánh hai tên côn đồ to béo một trận, khiến hai người họ phải gào khóc, sau đó cậu phủi tay nghênh ngang rời đi.
Hai tên côn đồ của trường trung học số 13 không nuốt trôi cơn tức này, quay về trường tìm người trợ giúp, chúng chặn ở cửa của trường trung học số 1 chuẩn bị đánh lén Địch Thâm, nhưng lại bắt gặp nam sinh đeo khuyên tai Vương Húc, bình thường Vương Húc đều đi bên cạnh Địch Thâm, mấy tên côn đồ ở những trường học lân cận sớm đã biết mặt cậu ta.
Không gặp được Địch Thâm vậy thì đánh đàn em của cậu trước.
Vương Húc xui xẻo bị bọn họ bao vây, chỉ có thể run rẩy móc di động tìm Địch Thâm cứu trợ.
Lúc Địch Thâm dẫn một đám người đến ngõ nhỏ phía sau trường học, Vương Húc đang ôm đầu ngồi xổm trong góc tường, nghe thấy tiếng động thì cậu ta ngẩng đầu nhìn sang, trên mặt chỗ xanh chỗ tím, trông rất khó chịu.
Mí mắt Địch Thâm giật giật, bị dáng vẻ xấu xí hiện tại của Vương Húc làm nhức mắt.
Vốn đã xấu, bị đánh lại càng xấu hơn.
Địch Thâm nhìn qua đối diện, tên tóc vàng chính là người đứng đầu của bọn trung học số 13, tên là Trần Đỉnh, vẻ ngoài chắc nịch giống như một gò đất, đoán chừng khi cậu ta sinh ra ba cậu ta muốn cậu ta là một người đỉnh thiên lập địa, không ngờ cuối cùng lúc lớn lại trông như một cái đỉnh.
Trần Đỉnh thấy Địch Thâm thì nở một nụ cười vô cùng nham hiểm, rất xứng với khuôn mặt hung ác của cậu ta, nếu để cậu ta đóng vai tướng cướp, đoàn làm phim chắc chắn sẽ cho thêm cậu ta năm mươi đồng tiền.
Địch Thâm thầm phỉ nhổ trong lòng một lúc mới miễn cưỡng tập trung chú ý.
Mắt thấy tên Đỉnh tóc vàng kia còn muốn nói mười tám lời vô nghĩa, nhưng bây giờ đã sắp đến thời gian vào lớp, Địch Thâm còn vội trở về đi học, trực tiếp vung tay: “Nhanh chút đi, mấy người cùng xông lên?”
Phía sau Địch Thâm là mười học sinh còn chưa kịp thay đồng phục cũng la theo: “Đúng vậy, nhanh chút đi!”
Địch Thâm bĩu môi, cậu có hơi ghét bỏ, Đào Ký tìm tạm cái gánh xiếc này toàn là thật giả lẫn lộn.
Chẳng qua có ít còn hơn không, dẫn mấy tên này theo chỉ để nâng cáng cho Vương Húc chứ không phải đến giúp cậu đánh nhau.
Đối phó với đám vô dụng chỉ biết khoa tay múa chân của trường trung học số 13, chỉ một mình Địch Thâm cậu là đủ rồi.
Sự thật chứng minh, đánh giá của cậu đối với sức chiến đấu của đám trường trung học số 13 không sai là mấy, cậu đánh cho năm sáu người đối diện nằm úp sấp cũng chỉ là chuyện của mười phút sau đó, Địch Thâm ném ống sắt rỉ sét trong tay qua một bên, đây là vũ khí mà cậu thuận tay nhặt được lúc đi ngang qua công trường, nó cũng làm tay cậu dính đầy rỉ sắt.
Một chân Địch Thâm giẫm lên mặt của Đỉnh tóc vàng, cười đặc biệt rạng rỡ: “Còn đánh nữa không? Không phát huy tốt à? Có muốn hẹn thời gian tái đấu không?”
Đỉnh tóc vàng giãy dụa dưới chân cậu, Địch Thâm dịch chân ra hạ nửa người ngồi xổm xuống, lại nắm mớ tóc vàng của cậu ta, khiến mặt cậu ta ngẩng lên trên, giọng điệu cậu vừa mang theo sự khinh thường vừa đầy tàn nhẫn: “Mày đi diễu võ giương oai ở chỗ nào tao mặc kệ, nhưng mày mà còn dám động vào người của trường trung học số 1 lần nào nữa thì đừng trách Địch Thâm tao không dạy mày cách làm người.”
Nói xong, cậu thả Đỉnh tóc vàng ra, thấy cậu ta tê liệt trên mặt đất, ngực không ngừng phập phồng, cậu nhếch khóe môi, xoa xoa vết rỉ sắt trong tay, đứng lên.
Đám nam sinh theo tới làm cổ động viên lâm thời kia đã bao giờ gặp trường hợp này đâu, họ chỉ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, cả đám đều trầm trồ khen ngợi, ước gì bản thân có thể xắn tay áo của mình lên rồi xông pha lên trước một phen.
Địch Thâm lại bắt đầu ngại bọn họ dọa người.
Cậu kêu đám người tới cho đủ số kia dìu Vương Húc trở về, còn bản thân thì mặc kệ mọi người mà rời đi trước.
Cạnh bức tường phía bắc trường học vốn có một cây cổ thụ mọc nghiêng ra ngoài, có thể do lần trước sau khi cậu trèo tường, cây cổ thụ mọc nghiêng đó đã bị chặt mất, thậm chí trường học quyết định hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, lắp thêm một đoạn lưới điện lên trên bức tường kia.
Địch Thâm chỉ ngẩng đầu nhìn, không có ý định thí nghiệm xem lưới sắt kia có đúng là có điện hay không mà vòng đi đường khác.
Bức tường phía tây là chỗ cá lọt lưới, Địch Thâm lui về phía sau vài bước, sau đó chạy lấy đà nhảy vọt lên đầu tường, nhấc đôi chân dài, ngồi vắt vẻo trên bờ tường.
Cậu cúi đầu nhìn mặt đất dưới chân, đột nhiên lại nhìn thấy một đôi mắt, trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau này, phản ứng đầu tiên của Địch Thâm thế mà lại là đau đầu.
Chỉ mới mấy ngày trước cậu vẫn chưa nhận thức chút gì về đôi mắt này, nhưng hôm nay, nó đã được khắc thật sâu vào trong đầu cậu.
Cách vài ngày, lúc cậu trèo tường lần nữa thế mà lại gặp tên ẻo lả này.
Khi tên ẻo lả đó nhìn thấy Địch Thâm, trong ánh mắt anh chợt lóe lên sự kinh ngạc, anh vô thức lùi về sau nửa bước.
Địch Thâm nhướng mày, khí thế là thứ mà đối phương yếu thì mình mạnh, tên ẻo lả kia đã luống cuống như thế, vậy thì Địch Thâm cậu sẽ không khách khí.
Địch Thâm chống vào bờ tường nhảy xuống, bước hai bước đi đến trước mặt tên ẻo lả, ngăn không cho anh đi, trên khuôn mặt nở nụ cười xấu xa: “Đi đâu thế? Lại muốn đi mách hiệu trưởng à?”
Tên ẻo lả đó mím môi, không nói lời nào, quay đầu muốn vòng lại đường cũ.
Sao Địch Thâm có thể bằng lòng để anh rời đi, cậu túm lấy cánh tay anh đè người anh vào bức tường: “Cậu chạy gì chứ? Ông đây còn có thể ăn cậu được à?”
Hai người đứng đối diện nhau, Địch Thâm bất ngờ phát hiện tên ẻo lả này vậy mà cao hơn cậu gần nửa cái đầu, trong lòng cậu không hiểu sao có đôi chút khó chịu, len lén kiễng chân.
Tên ẻo lả vẫn như thế, không thèm phản ứng gì với cậu, im lặng dựa người vào bức tường, ôm quyển sách trong tay, rũ mi nhìn xuống dưới, bộ dạng ta đây là một học sinh ngoan, thoạt nhìn rất dễ bị bắt nạt.
“Bây giờ không phải đang là giờ học sao? Một học sinh ngoan như cậu sao lại đi dạo trong trường vào lúc này?” Địch Thâm một chân đạp vào bức tường, hai tay vòng trước ngực, giữ cho cơ thể mình duy trì khoảng cách không xa không gần với anh.
Đối phương vẫn như cũ, không đáp lại một lời.
Địch Thâm nhíu mày, chưa có người nào trong trường trung học số 1 này dám dùng thái độ này cư xử với cậu, cậu xoay xoay cổ tay, giọng điệu đầy nham hiểm: “Ha, đồ ẻo lả, đang hỏi cậu đấy?”
Tên ẻo lả giương mắt nhìn cậu một cái, trong ánh mắt đầy sự lạnh lẽo, bộ dạng không hề nao núng chút nào, trong nháy mắt đấy, thế mà Địch Thâm lại bị ánh mắt của anh dọa cho hoảng sợ.
Chẳng qua chuyện đó cũng chỉ diễn ra trong một giây mà thôi, người trước mặt gầy như cây sào, vừa thấy chính là một tên cùi bắp không có tí sức lực gì, chỉ là ra vẻ thôi.
Tên ẻo lả vẫn không chịu nói chuyện với cậu, kiên nhẫn của Địch Thâm đã bị mài mòn hết cả: “Hai ngày trước đã muốn dạy dỗ cậu rồi, nhưng vẫn luôn không tìm được cơ hội, lần này chính là do cậu chui đầu vô rọ nha.”
Còn chưa dứt lời thì Địch Thâm đã túm lấy ngực áo của anh, dựa theo thói quen bình thường, giây tiếp theo khuôn mặt đối phương sẽ chào đón nắm đấm của cậu.
Cánh tay cậu vung lên, thân thể của người kia vẫn cứng đờ, không nhúc nhích tí nào, bàn tay cầm sách chặt đến nỗi các đốt ngón tay trở nên trắng bệch, mà khuôn mặt của anh cũng đã tái nhợt như tờ giấy.
Địch Thâm nhìn thấy bộ dạng của anh như vậy, trong nháy mắt có hơi sững sờ, còn chưa đánh mà anh đã bị dọa thành như vậy, có khi nào người này được làm bằng giấy không nhỉ?
Nghĩ vậy, cánh tay hạ xuống của cậu vô thức hơi nghiêng, nắm đấm đi sát qua vai đối phương, nện lên bức tường phía sau tên ẻo lả, mặt tường thô ráp khiến bàn tay cậu đau nhức.
Địch Thâm khẽ cắn môi, chịu đựng cơn đau chỗ nắm tay, cậu tức giận đẩy người một cái, tay cậu dùng lực khá lớn, tên ẻo lả bị cậu đẩy mạnh khiến lưng va đập với bức tường phía sau, phát ra một âm thanh trầm đục.
Đào Ký nói, thân thể của tên ẻo lả này không tốt, nếu bị đánh, chỉ cần chịu hai đòn là có thể khiến cậu ta phải vào phòng cấp cứu.
Nhìn thấy bộ dạng của cậu ta yếu ớt như vậy, hôm nay cậu không so đo với cậu ta nữa.
Có lẽ là do không ngờ Địch Thâm lại tốt bụng buông tha cho mình như thế, trong khoảng thời gian ngắn tên ẻo lả không hề động đậy, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Địch Thâm thấy rõ ràng sau khi cậu buông đối phương ra, chiếc áo thun trắng của tên ẻo lả trở nên xộc xệch để lộ một bên cổ và vai, nơi nắm đấm cậu vừa sượt qua cũng ửng đỏ lên, càng ngày càng bầm hơn, tựa như một nụ hoa mới nở trên làn da trắng trẻo kia.
Ánh mắt cậu khựng lại vài giây, đánh giá anh một cách cẩn thận, nghĩ thầm, tên ẻo lả này không chỉ thân thể không tốt, nhát gan mà còn vô cùng yếu ớt nữa.
Chẳng qua nắm đấm của cậu chỉ sượt qua thôi mà da thịt lại sưng đỏ bầm xanh như thế, nếu vừa rồi cậu không thu tay lại, vậy phải chăng hiện tại tên oắt này không đứng dậy nổi luôn sao?
Chú ý tới ánh mắt của Địch Thâm, Bùi Chinh đứng thẳng người lên, yên lặng sửa sang lại quần áo của mình.
Khuôn mặt anh cũng hồng hào hơn đôi chút, không còn khiến người ta nghĩ rằng anh có thể ngã xuống bất cứ lúc nào nữa, Địch Thâm nắm chặt tay nhìn anh chậm rãi chỉnh lại quần áo, vuốt phẳng nếp gấp ở phần ngực áo, động tác anh cẩn thận, giống như cách mà mấy đứa con gái đỏm dáng hay làm vậy.
“Này, cậu có thể nói không vậy?” Địch Thâm hỏi.
Con người mà, càng là thứ không chiếm được thì lại càng muốn có, Bùi Chinh càng làm lơ, Địch Thâm lại càng cố tình muốn nói chuyện với anh, hỏi cũng đã hỏi, đánh cũng đã đánh rồi, sao vẫn không thèm ư hử gì kia chứ?
Mền cứng đều không chịu?
Bùi Chinh không nhìn cậu, sau khi vuốt phẳng mấy nếp gấp trên quần áo anh bèn cầm sách xoay người bỏ đi, Địch Thâm nhướng mày, cũng bước theo anh: “Biết Tiểu Minh mỗi phút đi được một trăm hai mươi mét, một viên gạch ném về phía cậu ấy với vận tốc 27 m/s, Tiểu Minh đã đi trước ba mươi giây, cậu nói xem, sau bao lâu viên gạch có thể ném trúng gáy của Tiểu Minh?”
Bước chân Bùi Chinh dừng lại: “Có.”
Địch Thâm: “Hả?”
Bùi Chinh: “Có thể nói.”
Nói xong, anh lại tiếp tục đi về phía trước, hai tay Địch Thâm chống eo đứng tại chỗ, khẽ nghiêng đầu.
Hay thật, thì ra để uy hiếp học sinh giỏi mở miệng còn phải dựa vào cách thức biểu đạt uyển chuyển kia đấy.