Lòng người dễ thay đổi, lời thề như trăng trong nước, chàng ấy nói thích ta cả đời đều đã thay đổi.
“Chân giò đều không cho ta ăn, còn không biết xấu hổ nói thích ta.”
Ta trơ mắt nhìn Bùi Dụ sai người đem chân giò thơm ngào ngạt bưng đi xuống, giận mà không dám nói gì.
Chàng đi lại đây ngồi vào trên giường, nâng đầu ta lên gối lên trên đùi chàng, một bàn tay duỗi ra xoa bụng cho ta, “Thê chủ từ trước đến nay thích ăn, cũng không không biết tiết chế, nếu là ăn thêm chân giò, chờ lát nữa lại muốn kêu la đau bụng.”
Ta tự biết đuối lý, chỉ rầm rì không nói lời nào.
Gần đây Bùi Dụ lại trưởng thành không ít, tay so trước kia thấy được khung xương rõ ràng, ta cầm lấy so so đo với tay chính mình một lát. Thật là tức chết người, bàn tay chàng đốt ngón tay thon dài, móng tay hồng hào khỏe mạnh thật xinh đẹp, đây mới gọi là tay, còn ta chỉ có thể kêu móng heo.
Bùi Dụ ở trên đầu của ta nhẹ giọng cười, mười ngón tay đan vào tay ta, khẽ cúi đầu chạm chạm trán ta, đối mắt xinh đẹp nhìn ta liên tục chớp chớp mắt phóng điện, chàng còn cố ý hạ giọng hỏi: “Thê chủ hôm nay cùng Nhược Tố công tử ngồi cùng bàn dùng cơm? Nói chuyện về vấn đề gì vậy?”
Nghe chàng nói như vậy cả người ta đều cảm thấy không thích hợp, tuy nhiên bị sắc đẹp chàng mê hoặc không thể tự kềm chế, lại luyến tiếc ngồi dậy, liền ngơ ngơ ngác ngác trả lời, “Ta nghe nói bên kia đường mới khai trương một cửa hàng điểm tâm liền đi qua nhìn xem, vừa lúc đi ngang qua Hương Hương Lâu. Nhược Tố ở lầu hai kêu ta đi lên uống trà, ta nói không có tiền không đi, hắn nói mời ta ăn cơm, ta liền đồng ý?”
Bùi Dụ từ mặt cọ đến cổ ta, hàm hồ “Ân” một tiếng.
Ta có điểm ngứa rụt rụt cổ, “Hai chúng ta ngồi đối diện, khoảng cách là xa, cái gì cũng chưa nói. Lại còn có Mộc Hoàn đi theo, không tin chàng hỏi nàng.”
Mộc Hoàn là người hầu Bùi Dụ mang lại đây, bị Bùi Dụ sắp xếp ở bên cạnh ta làm người bảo hộ cho ta (tuy rằng ta cảm thấy việc này hoàn toàn là làm điều thừa), nhưng ý tốt của chàng vẫn là nên nhận.
Mộc Hoàn ở chổ ta đều trầm mặc ít lời cả ngày cũng không nói gì, lại tới bên người Bùi Dụ cái miệng nhỏ bá bá bá, đem sự tình hạt mè lớn nhỏ gì cũng bẩm báo cho Bùi Dụ nghe, so với bảo hộ, tựa hồ có ý giám thị thì lớn hơn chút.
Việc này ta biết, lại cũng không để ở trong lòng, dù sao Mộc Hoàn dùng tốt là được. Cũng là vì như vậy, bát quái trong phủ đều nói ta bị hoàng phu ăn gắt gao, nghe xong ta liền muốn phản bác.
Nói bừa! Rõ ràng trong phủ ta định đoạt, ta làm Bùi Dụ uy quả nho, hắn không dám cho ta ăn quả cam.
Lợi hại hay không?
“Nhưng ta muốn nghe thê chủ nói aaaa ~” âm cuối kéo thật dài, Bùi Dụ nửa là làm nũng nửa là dụ hống ở sườn mặt ta cọ xát, khuôn mặt nhỏ mịn màng như đậu hủ gần trong gang tấc, môi hồng hồng thoạt nhìn liền rất muốn cắn một ngụm.
Ta a ô liền gặm một cái, chép chép miệng, “Hắn hỏi ta gần đây trải qua như thế nào, về chàng thế nào. Còn nói hắn ở tại Hương Hương Lâu thực tịch mịch, thực hâm mộ chàng, tưởng cùng chàng làm bằng hữu tới bái phỏng chàng, nhưng là chàng thân phận cao quý hắn ngượng ngùng tới.”
Bùi Dụ ánh mắt sâu kín nhìn chằm chằm ta, trong lòng bàn tay còn bắt lấy một sợi tóc của ta thưởng thức, “Vậy, thê chủ trả lời như thế nào?”
“Ta liền nói hai ta đều khá tốt, hắn nếu là nhàm chán liền đi bên ngoài đi dạo hoặc mua thoại bản xem giết thời gian. Hắn ngượng ngùng kỳ thật cũng không sao, lần sau ta mang chàng đi Hương Hương Lâu, chúng ta ba người còn có thể cùng nhau đánh bài poker, rồi dạy cho hắn, về sau hắn có thể cùng những người khác cùng nhau chơi.
“Sau đó ta lại đề cử cho hắn mấy quyển thoại bản tử, nhưng nhìn hắn giống như không thích, sau lại cũng chưa nói chuyện.”
Bùi Dụ phụt cười một tiếng, chu miệng lên lại đây hôn ta một ngụm, cười khanh khách, “Thê chủ thật đáng yêu.”
Phỏng chừng khắp thiên hạ chỉ có chàng nói ta đáng yêu.
Thiếu niên mỹ mạo thiên thành, nhưng mà ánh mắt không tốt.
—————————
Lại nói tiếp các ngươi khả năng không tin, thành thân lâu như vậy, ta cùng Bùi Dụ còn không có viên phòng.
Đương nhiên không phải hắn không được, hắn được chuyện này ta biết.
Vấn đề chủ yếu ở ta. Phải biết rằng thời điểm chàng gả cho ta mới mười lăm tuổi, ta là người nối nghiệp xã hội chủ nghĩa thật sự gặm không được mầm cây non này, liền cùng chàng ước định sau khi trưởng thành lại thăm dò triết học sinh mệnh, ban đầu Bùi Dụ bởi vì chuyện này còn cùng ta náo loạn một hồi, bởi vì trong ngày kết hôn ta ngã đầu liền ngủ, còn bởi vì không có thói quen bên cạnh có người, nửa đêm đem chàng đá xuống giường.
Chàng đem ta lay tỉnh, hai mắt đẫm lệ hỏi ta có phải hay không không thích chàng, bằng không vì cái gì không chạm vào chàng? Ta đang ngủ ngon lành, bất đắc dĩ cũng chỉ phải bò dậy dạy cho chàng một khóa học đường sinh lý, nói với chàng tuổi còn nhỏ còn không có phát dục tốt, chờ trưởng thành lại viên phòng.
Xác định ta không phải chán ghét chàng, Bùi Dụ lúc này mới cao hứng, giang hai tay chân đem ta ôm vào trong lòng ngực, ta quằn quại, hắn liền ủy khuất hề hề hỏi ta nói ôm một chút cũng không được sao?
Ta: Ai, được đi.
Tiểu mỹ nhân có thể có chủ ý xấu gì? Chẳng qua chàng chỉ nghĩ ôm ấp hôn hít cọ cọ mà thôi.
Mỹ nhân ở bên, lại thân, lại củng, còn có thể ngồi trong lòng chàng mà vẫn không loạn, nói thật, ta đều bội phục chính mình.
Ngày đó buổi tối ta cảm giác như bị bỏng, bị một đại mãng xà quấn một vòng lại một vòng, chưa thể ngủ ngon được một giấc. Bùi Dụ còn không thành thật, làm hại ta chỉ có thể niệm một lần lại một lần bảng cửu chương.
…… Thật là cái ma nhân tiểu yêu tinh!
Tiểu yêu tinh nhưng thật ra ngủ ngon, ngày hôm sau tinh thần sáng láng nét mặt toả sáng, trái lại vẻ mặt ta uể oải, ta đều hoài nghi chàng có phải hay không trộm hút tinh khí của ta.
Bất quá cưới lão bà là thật không sai.
Phải biết rằng ta thật là nghèo, toàn phủ miệng ăn chỉ dựa vào bổng lộc, ta tưởng đem phủ hoàng nữ bán rồi thuê một cái tiểu viện để ở là được, nhưng phỏng chừng trước khi ta hành động đã bị mẫu hoàng bắt tiến cung giáo huấn.
Phủ hoàng nữ không thể động, vì bảo trì mặt mũi, ta vơ vét khắp nơi, đem núi giả, cục đá, cẩm lý, mái ngói gì đó trong phủ đều đem bán. Còn có người hầu hạ, đừng chỉ trông cậy vào ta dưỡng các nàng.
Ta không giống nguyên chủ Cửu Hoàng nữ, phùng má giả làm người mập, chết vì sĩ diện lại khổ thân, thiếu một đống nợ bên ngoài.
Thời điểm ta vừa mới đến nàng một văn tiền đều không có, quỳ rạp trên mặt đất tìm vài ngày, ở đáy giường tìm được một cái hộp, vừa mở ra thấy thật nhiều giấy. Còn tưởng rằng là ngân phiếu, mơ đẹp, kết quả Ban Giới mặt vô biểu tình nói với ta đó là giấy nợ. Chém ngàn đao Cửu Hoàng nữ, ta còn phải đập nồi bán sắt thế nàng trả nợ!
Ngươi hỏi Ban Giới là ai?
Nàng là người hầu duy nhất của ta, khi ta trèo tường ở Bùi phủ, còn ở phía dưới đỡ lấy ta một phen.
Sau khi ta đem những người khác đều khai trừ, trong phủ liền dư lại cụ bà trông cửa cùng cụ ông nấu cơm, cùng nữ nhi tên Ban Giới làm người hầu cho ta. Trước kia ba người này chưa từng xuất hiện trước mặt Cửu Hoàng nữ, ta dùng ngược lại yên tâm.
Chúng ta bốn người sinh hoạt căng thẳng, tốt xấu là không cần uống gió Tây Bắc. Chính là sân trong phủ mọc đầy cỏ dại không ai xử lý, ta cùng Ban Giới chỉ có thể chổng mông nhổ cỏ.
Ngươi hỏi ta đường đường là Vương gia vì sao sống bần cùng như thế? Này thật đúng là ai tới liền biết!
Các hoàng tỷ khác đều có thực quyền hoặc là chính mình của cải riêng, nhân cơ hội ở giữa kiếm tiền chênh lệch bỏ túi riêng, còn được hạ nhân hiếu kính, tự nhiên không lo ăn uống.
Nhưng ta một không có thực quyền, hai không có tài sản riêng, ba không ai để ý đến ta, cho nên mới xấu hổ như thế.
Thật sự, đừng tưởng rằng làm hoàng nữ có bao nhiêu hạnh phúc, xem ta liền biết. Thật sự không có biện pháp ta còn phải viết thoại bản tử duy trì kế sinh nhai, Ban Giới đều nói điện hạ thật vất vả.
Nhưng mà từ khi Bùi Dụ gả qua đây, ta rốt cuộc gỡ xuống cái mũ khó khăn trên đầu, từ đây biết thế nào là sinh hoạt khá giả!
Chàng mang theo của hồi môn tựa như đại xà dài miên man từng gương từng gương mang vào phủ, ta đều muốn cấp phủ hoàng nữ treo vải đỏ dán khẩu hiệu, liền viết: Hoan nghênh cán bộ giúp đỡ thoát nghèo!
Hơn nữa Bùi Dụ không chỉ có lớn lên đẹp, còn biết làm quần áo, còn biết quản gia, còn biết buôn bán kinh doanh.
Dưới danh nghĩa chàng có vài cửa hàng mỗi ngày đều hốt bạc, còn thường xuyên cho ta tiền tiêu vặt, có thể so bổng lộc của nữ hoàng cho ta đều nhiều hơn. Nhưng mà ta cũng không tiêu xài bao nhiêu, liền ngẫu nhiên mua chút điểm tâm, hoặc mua một ít đồ chơi mới lạ về cho chàng. Bùi Dụ liền rất cao hứng, không chỉ có sẽ cho ta càng nhiều tiền tiêu vặt, còn sẽ hôn ta một chút.
Lại nói tiếp còn sẽ làm người thẹn thùng dáng người của chàng cũng thật tốt a.
Mỗi ngày ôm ngủ một quốc sắc thiên hương như vậy, tuy rằng chàng luôn ôm ta, nhưng không thể không nói, vẫn là rất hưởng thụ.
Chính là mấy ngày vừa mới bắt đầu ta thực không quen, đề nghị phân phòng ngủ, kết quả mới vừa quay đầu Bùi Dụ liền xụ mặt.
Khi bị khuôn mặt nhỏ của chàng ấy không có biểu tình nhìn rất có thể hù người, ta có chút bị dọa. Sau đó chàng bĩu môi tiến đến hỏi ta vì sao, ta nói ngủ không quen, chàng liền không hé răng, chỉ ôm ta eo hừ hừ.
Sau đó ngày hôm sau ta như thường lệ thượng triều đứng đó, sau khi trở về liền phát hiện cái giường cũ đã biến mất thay vào đó là một cái giường thật lớn.
Giường lớn bao nhiêu? Chắc giường của nữ hoàng cũng to chừng như vậy, ngủ cùng mấy phu tử cùng nhau ngủ không thành vấn đề.
Bùi Dụ như tranh công kéo ta qua xem giường, còn nói phía dưới lót thật nhiều đệm mềm.
Là ta trước đó có oán giận giường quá cứng.
Chàng làm ta ngồi xuống thử thử, hỏi ta có thích hay không. Ta nói thích, còn nằm trên giường lăn một cái. Chàng cũng học theo bộ dáng của ta lăn hai vòng, còn ôm mặt ta pi pi hai cái, một bên một cái.
Cái loại sinh hoạt xa xỉ này không chỉ có ta hưởng thụ tới, trước đó hai ngày Ban Giới còn nước mắt lưng tròng lại đây nói, điện hạ gặp vận may cứt chó cưới Bùi tiểu công tử, hắn tới, bạc cũng tới, nàng không bao giờ còn phải đi hồ nước bẻ đài sen ăn đỡ đói!
A di đà phật, là ta bạc đãi nàng.
Vì thế bàn tay ta vung lên, nói cho nàng không chỉ có không cần ăn đài sen, về sau muốn cưới vợ sính lễ cũng không cần sầu, ta đều cho. Ngươi muốn cưới mấy người liền cưới mấy người, trái ôm phải ấp không phải mộng!
Nhưng mà nghe ta nói như vậy, vốn Ban Giới hai mắt đẫm lệ đang cầm tay ta nói liền run run, mặt như màu đất, run run rẩy rẩy hướng phía sau ta gọi: “Hoàng, hoàng phu.”
Bùi Dụ ừ một tiếng làm nàng lui một chút, cái người bán chủ cầu vinh này ném ta xuống liền giơ chân bỏ chạy.
“Nghĩ cưới mấy người liền cưới mấy người? Trái ôm phải ấp không phải mộng?”
Không đợi ta quay đầu, Bùi Dụ liền từ sau lưng ôm lấy ta, vừa nói chuyện còn vừa cắn lỗ tai ta, lại thong thả ung dung móc ra khăn tay chà sát tay của ta, giận dỗi nói: “Nàng không được chạm vào người khác, nữ tử cũng không được.”
Bùi Dụ chỗ nào cũng tốt, chính là xem ta xem thật chặt một chút. Bất quá không quan hệ, ai bảo chàng đã đẹp lại còn biết làm nũng chứ? Ta không biết cố gắng mềm mại ngã xuống ở trong ngực hương hương của mỹ nhân, còn mượn cơ hội cọ cọ ăn bớt đậu hủ của chàng, nói thầm: “Ta chỉ nói cho Ban Giới a? Chính ta thì chưa bao giờ nghỉ đến.”
Bùi Dụ sửa cắn thành liếm, cọ tới cọ lui. Mặt ta có chút đỏ, hỏi: “Chàng có phải hay không tưởng…… Cái kia?”
Bùi Dụ hừ hừ. Chàng hừ hừ âm thanh so với ta còn dễ nghe hơn nhiều, nghe đến chân ta đều mềm, “Không không được, nói tốt chờ chàng đến 18 tuổi.”
Bùi Dụ đô đô miệng, hôn hôn ta một chút thật sâu, “Đã biết.”
…… Không, ta cảm thấy chàng không biết.