Bùi Dụ đem bức họa mới họa tốt cẩn thận bảo quản, cùng quyển trục khác trong rương khóa chung một chổ, nhìn bộ dáng kia phảng phất bên trong chính là cái bảo bối. Ngày thường khi thời tiết tốt, chàng còn sẽ đem một cái rương họa ta ôm ra tới phơi phơi nắng, mỗi một lần nhìn đến khắp một sân đề là chính mình, ta đều mười phần cảm thấy thẹn thùng.
Bùi Dụ vẽ tranh rất lợi hại, ngoài trừ tranh phong cảnh, chàng thích nhất là vẽ ta. Mỗi lần đều đem ta vẽ thành tiên nữ hạ phàm, làm ta ỗi lần đều nhìn cặp mắt xinh đẹp của chàng thật sâu nghi ngờ.
Ánh mắt trong trẻo thấu triệt, đen trắng rõ ràng, nhìn thế nào cũng không thấy có bệnh về mắt? Hơn nữa thái y đến an mạch như thường lệ đều nói thân thể chàng khỏe mạnh bình thường.
Bùi Dụ mặc ta nhìn chàng, một đôi mắt lấp lánh tỏa sáng, “Điệu bộ của thê chủ còn đẹp hơn vài phần so với trong tranh, chỉ là năng lực ta có hạn, chỉ họa ra giống mấy phần.”
Vỗ mông ngựa thật biết vỗ đúng chổ, làm ta ngây ngất lâng lâng.
Ta không biết thái y có thể chuẩn ra nam tử đã phá thân hay chưa, vài lần an mạch trước đó ta đều thực khẩn trương. Thẳng đến Bùi Dụ an ủi ta nói không có việc gì, nữ hoàng sẽ không biết, ta mới nhẹ nhàng thở ra.
Cũng không biết thái y là người của Bùi gia, hay là bị Bùi Dụ thu mua.
Ta suy tư nhìn chằm chằm mái tóc lão thái y có chút hoa râm phát ngốc, đầu bị một đôi tay vịn xoay qua, khuôn mặt nhỏ của Bùi Dụ trong gang tấc, hắn còn bĩu môi làm nũng, “Thê chủ nhìn ta.”
Ta: “…… Khụ.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT