Giữa trưa, Tang Nhược đi dạo ở làng du lịch xong liền trở lại khách sạn, sau khi ăn xong bữa trưa do khách sạn đưa tới thì cô đợi tiêu thực rồi trở về giường nghỉ trưa, ngủ một giấc đến tối.
Xem kịch bản, đi dạo……
Đêm khuya điện thoại của Hạ Cảnh Tây đột nhiên gọi đến, khi cô đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
Tang Nhược rũ mắt nhìn hai giây trước khi bắt máy.
“Em không ở nhà ư?” Giọng nói êm tai của anh như có luồng điện chạy qua, lọt vào tai Tang Nhược, đồng thời nó cũng gõ vào trong lòng cô, dễ dàng vén lên từng sợi tơ tình cảm kì lạ.
Cô nhìn ra bầu trời đêm đen kịt bên ngoài sân.
Ngày hôm qua anh bảo cô ngoan ngoãn ở nhà đợi anh, nhưng bây giờ mới biết là cô không có ở đó.
“Vâng.”
“Đang ở đâu?”
Trái tim có chút chua xót ê ẩm, Tang Nhược mất đi giọng điệu kiêu ngạo hay ngọt ngào khi nói chuyện với anh giống như lúc trước, chỉ nhàn nhạt nói: “Em ở bên ngoài, đi công tác.”
Hạ Cảnh Tây ngữ điệu thờ ơ nói: “Khi nào trở về?”
Tang Nhược nghe thấy tiếng bật lửa.
Anh đang hút thuốc.
Có thể là đang ngồi trên ghế ở trong thư phòng, đôi chân thon dài tùy ý đặt trên mặt đất, hờ hững mà hút thuốc, hoặc cũng có thể là đang ở trong xe, cánh tay tùy ý gác lên cửa sổ xe.
Tang Nhược nhìn thấy anh hút thuốc không ít lần.
Điều cô ấn tượng nhất ở trong đầu, đó chính là anh sẽ hút một điếu thuốc sau mỗi lần kết thúc cuộc hoan ái với cô.
Một gương mặt đầy thoả mãn.
“Không chắc.” Đôi môi đỏ mọng nhếch lên, cô nói.
Cô nhìn bầu trời đêm, trong đầu nhớ đến cảnh tượng ngọt ngào kia lúc cô đi ngắm cảnh bình minh sáng nay.
“Hạ Cảnh Tây.” Cô nhẹ nhàng gọi tên anh, ngón tay vô thức nắm chặt điện thoại, hàng mi dài cong vút khẽ chớp, ma xui quỷ khiến hỏi: “Anh gọi điện thoại cho em… Là vì nhớ em sao?”
Hạ Cảnh Tây có vẻ cười cười, cố tình đè thấp giọng nói càng làm tăng thêm phần trầm thấp, gợi cảm, thậm chí gợi cảm đến có chút xấu xa, bất động thanh sắc mà khiến người chìm đắm: “Nhớ tôi à?”
Anh không trực tiếp trả lời.
Trái tim đập thình thịch thình thịch dường như một chút nữa thôi sẽ ngừng đập, chờ mong dần dần biến thành nguội lạnh, cũng giống như đêm đó ở hội quán Lan Thanh.
Tang Nhược rũ mắt.
“Hạ……”
Bên kia lại có thanh âm vang lên.
Tang Nhược mơ hồ nghe ra… đó là giọng nói của người vừa kéo cửa xe vừa gọi anh là anh Hạ ở hội quán Lan Thanh đêm đó.
Không đợi cô lắng nghe cẩn thận, một câu nói rất là hờ hững và tùy ý vang lên: “Ngoan, nhớ tôi thì liền trở về.” Tiếng nói phát ra từ đôi môi mỏng của Hạ Cảnh chui vào trong tai cô.
Cuộc gọi kết thúc như vậy.
Đầu ngón tay Tang Nhược lướt qua giường dưới thân, yên lặng nhắm nghiền hai mắt.
Thần sắc của cô an ổn tĩnh lặng.
Chỉ là, có nỗi chua xót đang tầng tầng lớp lớp xâm chiếm lấy trái tim cô, bao vây đến không còn một khe hở, sau đó chợt thắt chặt lại.
Chua xót quá….
********
Sau đó hai người không liên lạc lại với nhau nữa, giống như nửa tháng anh đi công tác kia, nếu cô không chủ động tìm anh thì anh sẽ càng không chủ động.
Sau khi người trong đoàn phim đến đông đủ, Tang Nhược quá chú tâm nhập vai vào việc quay phim nên Đoạn Du đã tuyển cho cô một trợ lý mới là Châu Châu và cũng chính thức đến gặp cô vào ngày bắt đầu quay đó. Đoạn Du bởi vì vẫn còn việc chưa giải quyết xong nên không thể đến được.
Người tuy không có đến, nhưng chuyện bát quái về Triệu Thiên Mạn vẫn không ngừng phỉ nhổ.
Tang Nhược rất ít khi đăng nhập vào Weibo, hầu như đều là Đoạn Du nói cho cô biết, tỷ như Triệu Thiên Mạn sau khi bị phanh phui chuyện xấu ngày hôm đó, thực ra là cố tình để vụ bê bối xào xáo cả một đêm rồi mới chịu lên Weibo nói rõ——
【 Tôi thực xin lỗi vì đã chiếm dụng tài nguyên công cộng, hiện tôi vẫn đang độc thân nha, cảm ơn các bạn đã quan tâm.】
Dù cô ta đã “thanh minh” như vậy, nhưng việc đoán thử đến cuối cùng ai là chủ nhân của chiếc Bentley thì vẫn chưa từng bị dừng lại, sau đó cách hai ngày lại bị đám chó săn thấy cô ta leo lên chiếc Bentley kia.
Đoạn Du lúc ấy liền cười lạnh nói hay cho một Bạch Liên hoa.
Tang Nhược đối với việc này không có ý kiến gì, như thể thờ ơ, cô như cũ chỉ tập trung vào việc nghiên cứu kịch bản của mình.
Chẳng qua là đêm đó… cô một chút cũng không thể ngủ ngon giấc.
Buổi quay phim diễn ra coi như thuận lợi và bầu không khí cũng rất tốt.
Ngày thứ 5 Tang Nhược ở đây, đúng lúc gặp sinh nhật của nữ chính trong đoàn phim là Lam lão sư, người bạn trai ở ngoài vòng yêu nhau được nhiều năm của cô ấy đã gửi rất nhiều trà bánh chiều tinh tế, Lam lão sư cười ngọt ngào phân phát cho mọi người. (Mình không hiểu tại sao tác giả dùng từ lão sư nên mình để y như tác giả luôn nhé!)
Bạn trai của Lam lão sư vẫn luôn luôn ở bên cạnh cô ấy.
Tang Nhược nói lời chúc phúc và chọn một ly matcha latte.
Nhìn đồ uống, cô đột nhiên nhớ đến món bánh matcha ở một cửa hàng bánh ngọt ở thành phố Tây khá nổi tiếng, quan trọng nhất chính là, không sợ chứa nhiều chất gây béo phì.
Cô bỗng nhiên rất muốn ăn.
Vì vậy Tang Nhược lập tức tìm ảnh chiếc bánh kia trong album và gửi cho Đoạn Du, nhờ cô ấy mang lên cho cô vào ngày mai.
Tầm mắt vừa lúc lơ đãng mà thoáng nhìn bạn trai của Lam lão sư lau mồ hôi giúp cô ấy, hai người nhìn nhau ngọt ngào.
Tang Nhược nhìn đến xuất thần.
Chờ đến khi cúi đầu xuống nhìn màn hình điện thoại, cô mới phát hiện mình bị trượt tay, gửi nhầm ảnh và giọng nói vào WeChat của Hạ Cảnh Tây.
Hô hấp trì trệ, tim như ngừng đập, Tang Nhược không chút suy nghĩ định thu hồi lại tin nhắn.
Nhưng cô dừng lại một giây.
Đổi lại là lúc trước, cô sẽ không như vậy, sẽ không giống như lúc ngắm bình minh ngày hôm đó, phút cuối lại dừng tay lại.
Do dự cũng chỉ có một giây, cuối cùng cô chọn thu hồi lại tin nhắn.
Hạ Cảnh Tây chắc chưa nhìn thấy đâu, anh bận rộn như vậy mà.
Tang Nhược thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại không còn tâm tình muốn ăn bánh matcha nữa.
Ngày hôm sau cảnh quay của Tang Nhược rất ít nên được kết thúc sớm, Đoạn Du tạm thời phải giải quyết việc quan trọng nên không thể tới đây được nên gọi cho Tang Nhược dặn dò vài câu, cô đồng ý rồi cúp máy, sau đó mang theo trợ lý Châu Châu đến một nhà hàng trong khu nghỉ dưỡng ăn cơm.
Sau khi ăn xong Tang Nhược còn muốn đi dạo bên ngoài một lát nên bảo Châu Châu đi về nghỉ ngơi trước.
Khi gọi món cô lấy một ít rượu có giá trị cao trong nhà hàng, thích hợp cho các cô gái, hương vị thực không tồi, còn uống không ít, lúc này gió đêm thổi vào, ngược lại càng làm cho men say bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy.
Tang Nhược có chút say, còn có chút lười biếng, cô không muốn về phòng sớm như vậy, hơn nữa sau khi uống rượu tâm tình rất thoải mái nên dứt khoát dựa vào gốc cây ngửa đầu lên ngắm cảnh đêm.
Bóng đêm như đang giúp cô ẩn núp, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thấy.
Bóng đêm dày đặc càng tô điểm thêm sự sáng chói của những vì sao lộng lẫy.
Khi gió đêm thoảng qua, thổi tới một cỗ mùi vị thuốc lá hòa cùng rượu, Tang Nhược không ngờ rằng mình đã vô tình đánh gãy cuộc đối thoại trêu chọc của một người đàn ông.
Cô không có hứng thú nghe, càng không phải là người nhiều chuyện, xoay người muốn bỏ đi, lại không ngờ nghe được một tiếng xưng hô không tính là xa lạ vang lên——
“Anh Hạ……”
Anh Hạ.
Cô lập tức nghĩ đến Hạ Cảnh Tây, nhớ tới đêm hôm đó ở hội quán Lan Thanh bên ngoài cửa xe có người gọi anh như vậy, mà trên thực tế, giọng của người đang nói chuyện này chính xác là của người đàn ông đêm đó.
Cô nghe thấy.
Bước chân Tang Nhược không tự chủ dừng lại, hô hấp càng không tự giác hơn cũng ngừng lại theo.
“Này, anh Hạ của của chúng ta thật là trâu bò, tuyệt đối là cố ý bay tới nơi này để ngủ với người đẹp kia, hôm nay dù cái gì tôi cũng phải nhìn xem, đến tột cùng là dạng người đẹp gì lại có thể khiến cho anh Hạ hôm đó ở trên xe…… Thậm chí lúc cả nhóm chúng ta hùa nhau trêu chọc anh ấy thì anh ấy cũng không thèm phản ứng.”
“Tôi khuyên cậu đừng nên lén lút gây chuyện, vạn nhất anh Hạ nghiêm túc, căn bản là cậu……”
“Cậu đang nói đùa đấy à, với tính tình của anh Hạ thì làm sao có thể nghiêm túc với phụ nữ được chứ, khẳng định chỉ là vui đùa thôi, nếu không tại sao ở bên cạnh lâu như vậy rồi mà không đem ra giới thiệu với chúng ta? Hôm đó bị tôi phát hiện tại sao còn che giấu? Một cái cũng không như người được coi là chim hoàng yến.”
“Khi bị cậu bắt gặp rồi che giấu đi, chẳng lẽ không phải là bởi vì anh Hạ……”
“Không có khả năng, cậu suy nghĩ nhiều rồi, tôi đây mới nói đúng, không bằng chúng ta đánh cược thử xem, cược khi nào anh Hạ sẽ ngán cô gái kia, cược một chiếc xe được không? Chiếc xe kia của anh Hạ kia……”
“……”
Giọng nói dần hòa với tiếng bước chân ngày một xa, cuối cùng thì không thể nghe thấy gì nữa.
Tang Nhược muốn nhấc chân rời đi, nhưng lại phát hiện không biết từ khi nào cơ thể của mình đã có chút cứng ngắc, hai chân như bị đông cứng không thể nhấc lên nổi.
Cô bỗng nhiên nhớ đến, đêm đó lúc ở hội quán khi đang thân mật thì bị người khác phá, sau đó anh đuổi người đàn ông xa lạ kia đi rồi lần nữa lên xe muốn đưa cô về nhà, điện thoại di động của anh lúc đó có rung vài lần, tất cả đều là tin nhắn @Wechat của anh.
Nhưng anh chỉ là cười gằn một tiếng, không để ý đến.
******
Khi chuông cửa reo lên, lúc đó Tang Nhược mặc một bộ bồ ngủ đen có thắt lưng đang vùi mình trên ghế tựa ngẩn người.
Hai chân giẫm lên mặt đất, cô tưởng là Châu Châu nên đi đến trực tiếp mở cửa. Cửa vừa mở ra ánh đèn vàng rải rác chiếu lên người Tang Nhược, làm nổi bật lên làn da của cô, khiến làn da trắng nõn càng trở nên lạnh lẽo.
Hơi thở ấm áp quen thuộc lập tức bao trùm lấy cô.
Tang Nhược cuối cùng cũng hồi thần lại.
Một dáng người cao ráo thong dong, bình tĩnh đứng đấy, cùng với sự cao quý và lười biếng. Quanh thân phát ra hơi thở hormone gợi cảm chỉ thuộc về người đàn ông đấy, không phải chính là Hạ Cảnh Tây đã mấy ngày nay không liên lạc thì còn là ai đây?
Ánh mắt giao nhau.
Một cỗ cảm xúc mà Tang Nhược cố đè xuống bỗng nhiên lại một lần nữa trào lên.
Mạnh mẽ như thuỷ triều.
“Anh tới đây làm gì?” Lưng bỗng chốc căng thẳng, cô không nóng không lạnh hỏi.
Dứt lời, khoé mắt ngoài ý muốn thấy được cái túi quen thuộc được anh móc vào những ngón tay đẹp đẽ, chính là bao bì bánh matcha của của cửa hàng đồ ngọt đó.
Cô nhìn thấy anh giơ giơ lên.
“Không phải muốn ăn sao?” Đôi mắt đen sâu đặc biệt khoá chặt khuôn mặt của cô, môi mỏng câu lên một đường cong rất nhạt, hầu kết Hạ Cảnh Tây nhấp nhô, phát ra âm thanh khàn khàn: “Không định cho tôi vào sao?”