Công việc hôm nay của Tang Nhược là chụp ảnh cho một tạp chí.

Trợ lý nhỏ mới còn chưa tới, cho nên tạm thời Đoạn Du đi theo cô toàn bộ hành trình.

Lúc nhìn thấy Tang Nhược, Đoạn Du chỉ cảm thấy ở cô có chỗ nào đó kỳ quái, cặp mắt đào hoa vốn xinh đẹp kia nay đã không còn trong trẻo nữa mà thay vào đó là có chút mê mang.

Thật giống như……

Định hỏi cô một chút là chuyện gì đã xảy ra, đuôi mắt Đoạn Du chợt nhìn thấy trên  xương quai xanh của cô có một vết dấu hôn chưa hoàn toàn bị che khuất.

“Tang Nhược!” Huyệt thái dương nhảy dựng lên, cô hạ giọng chất vấn: “Không phải đã nói với em trong ba tháng tới phải cấm sắc dục hay sao, nếu không em phải cùng cái tên nam hồ ly tinh chia tay, em……”

Cô tức giận đến chống nạnh.

Tang Nhược hoàn hồn, nhớ tới tối hôm qua Đoạn Du nói tìm người giúp cô xem bài Tarot.

Cô cũng không biết tâm tình của mình từ đâu ra, lại vẫn cong cong khóe môi, nháy mắt nói giỡn: “Cấm sắc dục……A…, Này là muốn bảo vệ ý trời, tiêu diệt dục vọng của con người sao?”

Đoạn Du: “……”

“Tranh thủ thời gian mau chia tay đi!” Cô tức giận mà nói: “Tối hôm qua chị mới nằm nghỉ ngơi một lát, liền mơ thấy em bị người ta vạch trần, tung tin nóng về tình yêu, lại còn bị tên nam hồ ly tinh tiểu bạch kiểm kia vô tình vứt bỏ.”

Đáy mắt Tang Nhược ý cười phai nhạt dần.

Chia tay ư……

“Em không tin Tarot.” Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, che dấu cảm xúc nơi đáy mắt, chỉ nói lại một câu như thế.

Đoạn Du quả thực chỉ hận rèn sắt không thành thép.

Nhưng cuối cùng cô cũng không nhiều lời, bởi vì phía trước là đến địa điểm chụp ảnh rồi, cô ngược lại dặn dò Tang Nhược vài câu về những điều cần lưu ý trong công việc.

Tang Nhược đồng ý, ngoan ngoãn làm cho Đoạn Du vừa thương vừa giận.

Nếu ngoan như vậy, nghe lời cô nói, cùng cái tên  nam hồ ly tinh chia tay rồi chuyên tâm vào sự nghiệp thì tốt biết mấy?

Hôm nay nhiếp ảnh gia đối với tác phẩm yêu cầu cực kì cao, gần như đến cấp độ gọi là vạch lá tìm sâu, cho dù Tang Nhược chịu đủ đau đớn do kỳ sinh lý tra tấn, nhưng từ đầu đến cuối cô chưa từng biểu lộ ra chút nào.

Cho đến khi buổi chụp hình kết thúc, lúc Đoạn Du đón mới phát hiện ra sắc mặt cô có chút trắng bệch.

Muốn hỏi cô làm sao vậy, một giọng nói nhu hòa truyền tới ——

“Chị Tang Nhược.”

Đoạn Du nhíu mày.

Tang Nhược ngước mắt, liền thấy Triệu Thiên Mạn đứng chỗ đó chỉ cách mình hai bước.

 “Thật trùng hợp.” Ánh mắt giao nhau, Triệu Thiên Mạn lại mở miệng.

Cô nhẹ nhàng cười, nhìn như bạn bè thân thiết vậy.

Đoạn Du nhịn không được muốn trợn mắt trắng.

“Triệu lão sư*.” Tang Nhược kéo môi dưới, mở miệng trước khi Đoạn Du bùng phát tính tình, mềm giọng thì thầm mà nhắc nhở, “Tôi so với chị nhỏ hơn ba tuổi.”

***Triệu lão sư: Là đúng như tác giả nói luôn nhé, mình không muốn đổi nên để vậy luôn ạ, văn gốc là 赵老师, nghĩa là Triệu lão sư thuần Việt là thầy Triệu.

Triệu Thiên Mạn tuổi thật là 25, đây chỉ là có lần Đoạn Du có lần vô cùng bực tức mà bát quái nói, người kia kỳ thật là 25 tuổi nhưng lúc ra công khai thì kết quả lại là nhỏ hơn hai tuổi.

Một câu nói thành công làm Triệu Thiên Mạn thu lại nụ cười.

“Chị Tang so với em xuất đạo sớm hơn nha, sớm một ngày cũng là đàn chị, đối với đàn chị vẫn là phải tôn trọng. Thật xin lỗi chị Tang, em còn có việc phải đi trước, khi nào rảnh chúng ta lại trò chuyện tiếp.” Rất nhanh khôi phục lại thần sắc, Triệu Thiên Mạn hơi hơi mỉm cười, vẫn duy trì hình tượng, nhấc chân rời đi.

Tang Nhược cũng không có để ý nhiều thêm.

Chỉ là, trong một phút thoáng qua, một cỗ mùi nước hoa như có như không nhàn nhạt quanh quẩn chóp mũi Tang Nhược.

Mùi hương này, cùng tối hôm qua cô ngửi được là cùng một loại.

“Không nghe ai nói Triệu Thiên Mạn cũng tới đây chụp hình nha.” Đoạn Du chờ cô ta đi rồi mới nói thầm, ngược lại nghĩ đến hot search, cô lại nói: “Ngược lại chị biết cô ta đang đứng đầu trang, đó là vụ scandal “Lộ mặt mối tình đầu” tối hôm qua bị chụp được cùng với chiếc Bentley sang trọng đấy.”

Tang Nhược nghe được hai chữ Bentley.

Cô còn chưa kịp mở miệng, Đoạn Du đã lấy di động ra thuần thục mở hot search của Weibo: “Xem chiếc xe chủ nhân cùng biển số xe thấy không rõ, nhưng nghe nói chiếc Bentley này toàn thành phố Tây chỉ có ba chiếc, không ít người đều phỏng đoán đến tột cùng chủ chiếc xe đó  là ai.”

Cho dù là Tang Nhược không muốn xem nhưng hot search kia vẫn được đưa đến trước mặt cô.

Cô biết chiếc xe kia.

Là của Hạ Cảnh Tây.

Di động bỗng nhiên rung lên, có điện thoại gọi tới, Đoạn Du tạm thời thu hồi tính bát quái của mình mà nhấn phím nghe.

Nhưng chưa được một lát, mặt của cô liền trầm xuống.

“Tin tức mới nhất, nhân vật kia của Chu đạo diễn đã bị Triệu Thiên Mạn lấy được, cô ta mà có kỹ thuật diễn?” Cô cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi mà nói, chỉ vào chiếc Bentley trên ảnh chụp kia nói, “Tư ….bản…. nâng đỡ cô ta đây mà!”

Bỗng dưng, cô suy nghĩ kĩ lại thì phát hiện ra cái gì đó, hít hà một hơi: “Chẳng lẽ người nâng đỡ cô ta chính là Hạ Cảnh Tây? Tối hôm qua không phải là cô ta ở bên cạnh Hả Cảnh Tây đó chứ?”

“Cô ta thật sự kéo được quan hệ với Hạ Cảnh Tây?”

Đoạn Du càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, nhìn chằm chằm chiếc Bentley trên ảnh chụp,hận không thể đem nó ra ngoài.

Toàn thành phố Tây chỉ có ba chiếc xe Bentley, nếu đúng là Hạ Cảnh Tây, tuyệt đối có khả năng……

Đoạn Du chau mày, hít một hơi thực sự không thuận, còn muốn chửi tực, ánh mắt lại thoáng nhìn qua Tang Nhược vừa mới mua vé máy bay, nhất thời chưa kịp phản ứng: “Em muốn đi à? Đi đâu vậy?”

****************

Lục Chi Úc sát vách: Cuối cùng tôi không phải là cẩu nam nhân nhất.

****************

Hai tiếng sau, Tang Nhược đến sân bay thành phố Tây.

Trước khi đến cô đã sửa vé máy bay, vốn dĩ Đoạn Du đã đặt vé cho cô đi thành phố Đông vào 8 giờ sáng ngày mai, cô có lịch quay phim ở đó.

Thật ra Tang Nhược mới ra mắt được hơn nửa năm.

Trong phim《 Hồng Trang 》, Tang Nhược đóng một vai diễn rất ít người có thể đóng được đó là nhân vật bình hoa, chính vì có một gương mặt xinh đẹp nên cô đã thu về không ít fan sau khi phim ra mắt.

Dựa vào bộ phim này, cô coi như chính thức bước chân vào làng giải trí.

Lần này đến thành phố  Đông quanh phim, thật ra là để cứu vãn bối cảnh, diễn viên vốn lên lịch ban đầu đã xảy ra một chút chuyện nên trong khoảng thời gian này chưa tìm được người khác phù hợp để thay thế, vừa vặn Đoạn Du có chút giao tình với đạo diễn nên đã đề cử Tang Nhược.

Đoàn phim ở thành phố Đông sẽ chính thức khởi máy vào buổi chiều ngày mốt.

Cô vẫn còn thời gian để chuẩn bị.

Kính râm to bằng lòng bàn tay che đi khuôn mặt cô, Tang Nhược cứ như vậy đăng kí rồi lên máy bay ngồi vào ghế và đưa tay vào túi lấy đồ bịt  mắt ra chuẩn bị đeo lên ngủ.

Đầu ngón tay cô chạm vào điện thoại.

Cô dừng lại một chút, nghĩ đến Đoạn Du nói về chuyện Triệu Thiên Mạn nhận được vai diễn trong bộ phim mới của đạo diễn Chu. Nhận được tin nhắn WeChat của Hạ Cảnh Tây ——

【Tối nay tôi có việc, ngày mai sẽ cùng nhau ăn cơm, ở nhà ngoan ngoãn chờ tôi.】

Mới sáng nay, khi anh dùng bàn tay giúp cô xoa xoa phần bụng dưới để giảm bớt đau đớn, thì đôi môi mỏng của anh lướt qua môi cô thấp giọng nói rằng anh sẽ đưa cô đi ăn tối.

Người hẹn cô là anh, người vô tâm thất hẹn cũng là anh.

Tang Nhược từ đầu đến cuối không nghĩ sẽ quay về.

Từ thành phố Tây đến thành phố Đông bay mất khoảng hai tiếng, xuống máy bay rồi đi đến khu du lịch Tây Sơn của đoàn làm phim cũng phải mất hơn một tiếng nữa, thế là khi Tang Nhược đến khách sạn để nghỉ ngơi thì trời cũng đã khuya.

Đoàn phim sớm đã đặt trước phòng cho cô, nhưng vì đến sớm hơn dự định để nghỉ ngơi nên cô không thể ở phòng của đoàn phim được.

Tang Nhược đã chọn cho mình một căn phòng có sân nhỏ, tầm nhìn bên ngoài vô cùng khoáng đạt và có phong cảnh tuyệt đẹp.

Xe du lịch của khách sạn đưa cô đi.

Làn gió lạnh ban đêm thổi mát rượi, tất cả lỗ chân lông trên toàn thân như được giãn ra, trong vùng núi sáng lên ánh đèn hoà vào bầu trời đêm thăm thẳm, vạn vật trong mắt đều hiện lên vô cùng đẹp, phảng phất như không có gì phải phiền muộn.

Về đến phòng, Tang Nhược lấy áo ngủ từ trong vali ra liền vào phòng tắm tắm rửa, sau đó tắt đèn đi ngủ, ngoại trừ trả lời tin nhắn WeChat của Đoạn Du hỏi cô tới chưa, còn những cái khác cô không thèm xem.

Đêm đến, sự tĩnh mịch bao trùm.

Sau cái thông báo từ  Đoạn Du thì điện thoại của Tang Nhược không hề có động tĩnh gì nữa.

WeChat, điện thoại của Hạ Cảnh Tây đều không có.

Tang Nhược ngủ không ngon, cơn đau trong kì sinh lý lại hành hạ cô trong thời gian dài.

**********

Hôm sau.

Tang Nhược dậy từ sáng sớm để lên đỉnh núi ngắm bình minh, khoảnh khắc mặt trời dần dần ló rạng sau dãy núi, khoảnh khắc này vô cùng đẹp nên cô chớp lấy thời cơ mà bấm máy.

Cúi đầu xem những bức ảnh, tất cả đều đẹp đến rung động lòng người.

Đáy lòng tràn đầy vui sướng, Tang Nhược kìm lòng không được khẽ cong môi dưới lên.

Theo thói quen định bấm vào Wechat của Hạ Cảnh Tây định đem ảnh mặt trời mọc chia sẻ gửi qua cho anh xem, nhưng khi ánh mắt nhìn vào tin nhắn WeChat của anh vào chiều hôm qua, thì cô tỉnh táo lại, đầu ngón tay dừng lại và thoát ra.

Cô không gửi ảnh cho anh nữa.

Không lâu sau, cô cất điện thoại và chậm rãi đi theo đường cũ quay về.

Đột nhiên một thanh âm mềm mại làm nũng lọt vào trong tai ——

“Đều tại anh nên em mới không thấy được cảnh mặt trời mọc, anh phải đền bù em đấy.”

Tang Nhược nghe thấy tiếng nói nên ngẩng đầu lên nhìn.

Cách đó không xa, có một cặp tình nhân đang đứng đó, cô gái có khuôn mặt trẻ con, hai tay choàng qua vai người đàn ông cao lớn, yêu kiều oán giận.

Người đàn ông ôm eo cô gái, chăm chú nhìn cô ấy, giọng nói trầm ấm mang theo vẻ cưng chiều: “Đền bù như thế nào đây?”

Cô gái ngạo kiều hất cằm lên: “Vậy thì cõng em trở về đi, ngày mai lại đến.”

“Được.” Người đàn ông ngồi xổm xuống, cô gái vui vẻ lập tức trèo lên lưng của người đàn ông, nở nụ cười mãn nguyện dường như có thể cảm hóa được mọi thứ.

“Anh có yêu em không?”

“Yêu.”

“Anh yêu em bao nhiêu? Chắc chắn phải nói, nếu không anh đừng nghĩ được hôn em nữa!”

“Muốn đem mọi thứ đều cho em.”

Tang Nhược nghe hai người nói chuyện, cảm thấy trong không khí tràn ngập sự ngọt ngào của cô gái.

Hai người nhìn về phía nhau trong mắt tràn ngập tình yêu, một lòng một dạ với đối phương, ước chừng đó chính là bộ dáng khi yêu.

Không lâu sau, thân ảnh hai người kia càng lúc càng xa.

Hàng lông mi khẽ cụp xuống che giấu đi những cảm xúc dao động trong lòng, Tang Nhược mím môi, muốn nhẹ nhàng hít thở để làm dịu cảm giác không thoải mái khó tả ở trong lòng đang đột nhiên trào lên, nhưng cũng vô ích.

Có chút buồn bực và rất khó chịu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play