Úc tùy đi đến bên cạnh Hạ Cảnh Tây, lấy điếu thuốc trong hộp thuốc của anh ra, hững hờ chơi đùa, giống như tùy ý mà hỏi: “Chuyện của cậu đêm nay là thế nào?”

Hạ Cảnh Tây không chút biểu cảm, ngữ điệu vẫn như cũ, chỉ có sự lạnh lùng bao phủ: “Tang Nhược tới đây tìm cậu à? Cô ấy tìm cậu để làm gì?”

Úc Tùy châm một điếu thuốc.

Hít một hơi, rồi chậm rã nhả ra một vòng khói, nói: “Thử vai, bộ phim mới của tớ thiếu nhân vật nữ chính, những người khác tớ thấy chướng mắt, nên khi Tang Nhược mặc sườn xám vào cũng miễn cưỡng phù hợp.”

Anh dừng một chút, đánh giá: “Vừa thuần khiết lại quyến rũ, chính là cô ấy, cảnh quay có vài đoạn lộ lưng, nhưng tớ tin tưởng cô ấy có thể diễn tốt.”

“Ba ——” Âm thanh Hạ Cảnh Tây bật châm lửa.

Ngọn lửa xanh lam nhảy lên hoà quyện vào màn đêm, khiến cho đôi mắt vốn đã đen của anh càng trở nên u ám.

“Bộ phim này cô ấy sẽ không nhận.”

Làn khói phun ra trong không trung, khuôn mặt anh dần trở nên u tối.

Nhìn không thấu.

Úc Tùy liếc anh: “Lý do.”

Khuôn mặt anh ẩn trong khói phủ lượn lờ có xu hướng tối sầm lại, quai hàm vẫn căng chặt, Hạ Cảnh Tây hút một hơi thuốc, giọng điệu lại nhàn nhạt: “Cô ấy không thích hợp.”

“Nhưng theo tớ thì cô ấy thích hợp với nhân vật này, không ai so với cô ấy có thể mặc sườn xám mà tạo ra cảm giác và cũng toát lên vẻ đẹp như vậy được.”

Hạ Cảnh Tây bỗng dưng nâng mắt lên nhìn về phía Úc Tuỳ.

Úc Tùy cong môi.

“Không gọi điện thoại cho Tang Nhược sao?” Anh nhẹ nhàng mà đổi đề tài: “Nếu cô ấy là người của cậu, thì cậu nên gọi điện thoại cho cô ấy, mời cô ấy trở lại rồi cùng nhau vui vẻ.”

“Lần sau lại nói đi.” Hạ Cảnh Tây liễm mắt, thờ ơ nói.

Úc Tùy phủi phủi khói bụi.

“Cổ tay của cô ấy hình như bị cậu nắm đến đỏ lên.” Anh giống như tùy ý nhắc nhở: “Không dỗ sao?”

Động tác hút thuốc của Hạ Cảnh Tây ngừng lại một chút.

Da thịt cô ấy vốn luôn trắng nõn.

“Không được, lúc trước đúng là quá dung túng cô ấy.” Trong cổ họng phát ra những âm thanh nhàn nhạt không có độ ấm, ánh mắt của anh càng ngày càng tối như sắp hoà vào màn đêm mù mịt.

Lấy điếu thuốc kẹp giữa ngón tay, Úc Tùy phun ra một vòng khói, đôi mắt híp lại, giọng điệu mang theo mười phần lười biếng, cười như không cười: “Con gái đều là phải dung túng dỗ dành.”

Hạ Cảnh Tây đối diện với Úc Tuỳ .

Anh hừ nhẹ một tiếng, gương mặt càng trở nên lạnh lẽo hơn, vẻ chế giễu không thèm che dấu: “Lúc trước không phải cậu cũng dung túng Hứa Lan Thanh, không phải cô ấy vẫn chạy đấy sao?”

Úc Tùy khẽ biến sắc.

“A.” Anh cười lạnh, môi mỏng câu lên một vòng cung cực lạnh: “Cô ấy chơi đủ rồi thì sẽ trở về, nhưng còn Tang Nhược… Cậu tin hay không, nếu cô ấy đi rồi thì sẽ không bao giờ quay trở lại với cậu đâu.”

Ánh mắt Hạ cảnh tây lạnh lùng, chắc chắn nói: “Cô ấy sẽ không đi.”

Úc Tùy cười nhạo.

Hạ Cảnh Tây nghe vậy, gương mặt anh không một tiếng động bị nhiễm bởi màn đêm u tối, hô hấp hình như có chút không thuận.

“Anh Hạ ……”

Hạ Mạnh xuất hiện với vẻ mặt uỷ khuất.

Hạ cảnh tây thậm chí không thèm cho cậu ta nửa con mắt.

Hạ Mạnh hoảng thật sự, anh ta không sợ trời không sợ đất, duy nhất chỉ sợ Hạ Cảnh Tây, giống như lúc này, anh ta chỉ cảm thấy toàn thân anh Hạ vây quanh bởi hơi thở lạnh lẽo, lạnh đến thấu xương, cực kỳ  mãnh liệt, khiến anh ta không dám tới gần.

“Anh Hạ, em sai rồi.” Anh ta trong lòng buồn bực, mặt có chút thẹn quá hóa giận mà đỏ bừng, khinh thường cùng tức giận nói: “Người phụ nữ kia em đã bảo cô ta cút đi rồi, em thật sự không biết cô ta……”

Câu sau, cậu nói không được.

Chẳng lẽ muốn cậu ta thừa nhận, từ trước đến nay đều là cậu ta đùa giỡn người khác, lần này lại bị người phụ nữ đó lợi dụng làm đá kê chân, suýt chút nữa đã đã bị đội nón xanh?

Cái này cũng giống như chuyện lúc Tang Nhược bị nhục nhã vậy  khiến anh ta thật khó mà mở miệng.

“Anh Hạ, anh.” Anh ta dứt khoát bỏ hết mặt mũi mà ăn vạ: “Em sai rồi, cô ta chắc chắn sẽ không xuất hiện lần nữa, anh đừng vì một người phụ nữ mà đối xử với em như vậy.”

Ánh mắt anh lạnh lùng quét qua.

Hạ Mạnh nghẹn lại một chút.

Đáy mắt Hạ Cảnh Tây toàn là nhuệ khí không chút nào che dấu: “Nếu tôi không tới, cậu sẽ định làm gì Tang Nhược?”

Một ngụm khí nghẹn ở trước ngực Hạ Mạnh!

“Anh Hạ, cô ta……” Anh ta đang định nói chính là sẽ cảnh cáo Tang Nhược, dạy dỗ cô đừng có mà ăn trong chén nhìn trong nồi, thuận tiện trả thù chuyện cô nhục nhã nói anh có bệnh.

“Cô ấy là người của tôi.”

Câu nói lạnh lùng, khiến cơ thể Hạ Mạnh đột ngột run lên, cảm giác đó giống như ánh mắt của anh Hạ nhìn cậu ta ở trước cửa phòng bao, khiến anh ta cảm thấy sống lưng lạnh lẽo không thể giải thích được.

Hạ Mạnh khó chịu, rất khó chịu.

Còn không phải chỉ là một người phụ nữ thôi sao!

Anh Hạ rõ ràng không yêu cô ta.

“Em đã biết anh Hạ, em sẽ không làm gì đâu.” Anh ta nhỏ giọng nói thầm, cố gắng đè ép cảm giác khinh thường đối với Tang Nhược xuống, khó có được lúc thông minh biết nhịn, anh ta quyết tìm đầy đủ bằng chứng xác thực trước.

Đêm đó ở thành phố Đông anh ta đã nghe thấy Tang Nhược gọi điện thoại, với giọng nói đó, anh chắc chắn đầu dây bên kia là người đàn ông.

Hừ.

Chờ xem.

Không sớm thì muộn, cậu sẽ khiến cho anh Hạ đá ả Tang Nhược kia đi.

Cậu định nói điều gì đó, thì đã thấy anh Hạ rời đi với khuôn mặt lạnh lùng.

“Anh Hạ, đợi em với!” Cậu nhanh chóng chạy theo.

Úc Tuỳ đứng đó hút nốt ngụm thuốc cuối cùng cho hết điếu, như có như không mà cười lạnh, không rõ là ý gì.

**************

Hạ Mạnh quả thực khóc không ra nước mắt.

Cậu cảm thấy anh Hạ hình như đang nhắm vào mình, bốn người cùng đánh bài, nhưng không thắng hai người kia, chỉ nhắm anh ta mà thắng, mặc kệ cậu ta ném bài gì ra thì anh cũng sẽ khiến cậu thua tiền hết lần này đến lần khác.

Thua đến mức quần cộc gần như không còn nữa nhưng anh cũng không cho cậu đổi người.

“Anh Hạ,” Cậu ủy khuất, tức tối nói nhỏ: “Mắt em mỏi quá, có thể cho người khác vào thay em hai bàn được không?”

Hạ Cảnh Tây ngậm điếu thuốc trên khoé miệng, nghe vậy hờ hững liếc nhìn cậu ta một cái: “Nếu đôi mắt của cậu vướng víu như vậy, thì vừa lúc cũng không cần nữa.”

Hạ Mạnh: “……”

Mẹ nó.

Lời này nói ra giống như là cậu ta đã nhìn thứ gì không nên nhìn vậy, nhưng cậu ta rõ ràng là cái gì cũng không nhìn thấy gì, ngoại trừ gương mặt của Tang Nhược kia.

Nếu sớm biết là Tang Nhược, chắc chắn cậu ta sẽ không nhìn nó đâu.

Hạ Mạnh một hơi nghẹn lại, sống dở chết dở khó chịu muốn chết.

Lúc này, khoé mắt cậu đột nhiên phát hiện ra thư ký của anh Hạ đang đi tới, ánh mắt lập tức sáng rực như nhìn thấy vị cứu tinh: “Anh Hạ, thư ký Tạ đến rồi, anh ta tìm anh là có việc gì sao?”

Hạ Cảnh Tây nhướng mắt.

“Các cậu chơi đi.”Anh đứng dậy nhường chỗ.

“Hạ tổng:” Thư ký Tạ thấy anh đi ra ngoài liền nhanh chóng đi theo, đưa cho anh chiếc túi cầm trên tay: “Quần áo của cô Tang.”

Hạ Cảnh Tây liếc nhìn anh ta một cái.

Thư ký Tạ đột nhiên cảm thấy sau lưng ớn lạnh: “Hạ tổng?”

Hạ Cảnh Tây nhìn chằm chằm bộ quần áo trong túi.

“Không có việc gì.”Anh nhận lấy, ngón tay móc vào quai túi giấy, đáy mắt bỗng dưng xẹt qua lạnh lẽo, sương mù như có như không.

Anh xoay người, chạm vào điếu thuốc và bật lửa.

“Hạ tổng, vậy tôi về trước?” Thư ký Tạ thử thăm dò hỏi.

“Ừm.”

Thư ký Tạ rời đi nhưng vẫn không nhịn được quay đầu lại liếc nhìn, dáng người đàn ông cao lớn thẳng tắp, nhưng quanh thân lại toát ra một cỗ lạnh lẽo.

Nhất là khi gương mặt của anh ẩn hiện trong ánh sáng mờ ảo, lạnh lẽo đến khó tả.

Hạ Cảnh Tây không chút để ý phun làn khói.

Bóng đêm dần dần trở nên dày đặc.

Khói thuốc  lượn lờ, anh cho tay vào túi quần lấy điện thoại ra, ngón tay vừa chạm vào màn hình bấm một chuỗi số điện thoại, chỉ là không đợi có tiếng “ Đô” vang lên, anh không ngần ngại mà cắt đứt.

Hừ nhẹ một tiếng, anh tùy ý ném túi giấy sang lên ghế sô pha ở bên cạnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play