Cô đang đi trên đôi giày cao gót nhọn hoắc, mặc dù dưới chân có trải thảm mềm mại nhưng cũng khó tránh khỏi thân thể không ổn định muốn ngã xuống. Cô mím chặt môi, cố gắng thoát khỏi sự kìm hãm của anh, nhưng anh lại giữ rất chặt.
Hoàn toàn không để cho cô thoát ra được.
Trong nháy mắt lòng Tang Nhược hỗn loạn.
Ngực không chịu khống chế mà kịch liệt phập phồng, hơi thở cũng ẩn ẩn trở nên gấp gáp hơn, sau đó bước chân của anh chậm lại nhưng cô hoàn toàn không có chút cảm giác được.
Cô chỉ nhìn chằm chằm vào gương mặt nghiêm nghị của anh.
Gió đêm thổi qua.
Cô dần trở nên tỉnh táo và phát hiện mình bị Hạ Cảnh Tây đưa lên sân thượng.
Thật trùng hợp, đó lại là nơi cô trốn tránh lần trước.
Sự yên tĩnh bao trùm, áp suất không khí ở xung quanh cực thấp, ép cho cô có chút không thở nổi.
Cô thu mắt lại nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt sâu thẳm của Hạ Cảnh Tây đang rơi trên người mình.
Tang Nhược nhắm mắt lại
Rồi cô mở mắt ra lần nữa, ngẩng đầu đối diện với anh.
Ánh mắt chạm nhau.
Khuôn mặt xinh đẹp ấm áp và trầm lặng, đôi mắt đen láy lẳng lặng nhìn anh.
Bóng đêm dần dần xâm chiếm, im lặng mà tràn đến đôi mắt của Hạ Cảnh Tây, bóng tối trở nên ngày càng dày đặc, anh không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cô, đem cô khóa chặt, môi mỏng cơ hồ mím chặt thành một đường thẳng tắp.
Anh châm một điếu thuốc.
Làn khói trắng từ từ che phủ gương mặt anh, khiến vẻ mặt của anh càng nhìn càng không thấu.
Đột nhiên, anh lấy điện thoại ra gọi cho thư kí, âm tiết lạnh lùng thoát ra từ cổ họng: “Đem một bộ quần áo của Tang Nhược tới Lan Thanh.”
Đáy lòng Tang Nhược kịch liệt run lên.
Móng tay vô thứ bấm chặt đâm vào lòng bàn tay, cố gắng áp chế một cổ cảm xúc đang tuỳ ý dâng trào kia, sắc mặt và giọng điệu của cô rất lạnh lùng: “Em có quần áo.”
Đôi mắt sâu không thấy đáy kia chảy qua một dòng u ám, Hạ Cảnh Tây phun ra từng vòng khói, môi mỏng cong lên phát ra những âm thanh không chút nhiệt độ: “Không phải tôi đã nói với em là mặc sườn xám khó coi sao, em không còn đồ để mặc à?”
Gương mặt anh dường như phủ một lớp sương mù.
Anh nhìn ánh mắt của cô cũng không có một chút nhiệt độ nào, rất lạnh.
Tang Nhược nhìn anh.
Cảm xúc dao động điên cuồng thực sự đã tiến đến bờ vực mất kiểm soát, một cỗ ngột ngạt bỗng nhiên đè nặng lên trái tim, khiến cô dần dần không thở được, cô muốn áp chế, muốn bình ính lại, nhưng mà vô ích.
“Em sẽ không đổi!”
Tim cô đập rất nhanh, lạnh lùng nhìn lại, giọng nói bất giác cao lên gấp đôi: “Chỉ có mình anh cảm thấy nó khó coi, tất cả mọi người đều nói là nó đẹp, dựa vào cái gì anh nói đổi thì em sẽ đổi? Chẳng lẽ em mặc quần áo gì cũng không thể tự mình làm chủ?”
Tây trang khoác trên vai mờ mờ ảo ảo toát ra hơi thở mát lạnh chỉ thuộc riêng anh.
Tang Nhược đột nhiên cảm thấy khó chịu.
“Em sẽ không đổi.” Cô lặp lại lần nữa, từng chữ từng chữ một đều rõ ràng và chắc chắn.
Đôi mắt kia hiện rõ sự quật cường cùng khiêu khích.
Đặt ở trong mắt Hạ cảnh tây, khuôn mặt càng thêm tối đi.
“Tang Nhược!” Anh gọi tên cô, không một tiếng động giọng nói trở nên căng cứng, ánh mắt lạnh thấu xương thậm chí dần dần tràn ra lệ khí: “Đừng chọc giận tôi, đổi sườn xám ngay.”
Hùng hổ doạ người……
Không biết khi nào thần kinh đang căng chặt đột ngột “phựt” một cái, đứt ra.
Tang Nhược lạnh lùng liếc anh một cái, cảm giác chua xót tầng tầng lơp lớp mạnh mẽ bủa vây lấy trái tim cô.
“Hạ Cảnh Tây.” Hàng lông mi run rẩy, cô bình tĩnh mà gọi tên anh, ngón tay nắm chặt tây trang đang khoác trên vai, đột nhiên giây kế tiếp cô giật mạnh nó ném xuống đất, đối diện với ánh mắt anh: “Em không đổi.”
Dứt lời, cô quay người bỏ đi, lưng duỗi thẳng không quay đầu nhìn lại.
Đôi mắt của Hạ Cảnh Tây chứa đầy u ám.
“Tang Nhược.”Anh lạnh lùng gọi tên cô lần nữa.
Nhưng cô không quay đầu lại nhìn.
Quai hàm tựa căng chặt tới rồi cực hạn, hàn ý từ cơ thể anh toát ra, hung hăn hút một ngụm khói.
Hô hấp có chút khó khăn, anh dùng ngón tay kéo hai chiếc cúc áo ra.
“Hạ tổng?” Một giọng nói uốn éo vang lên.
Ánh mắt Hạ Cạnh Tây lạnh lẽo quét qua.
Chỉ liếc mắt một cái, tim của Triệu Thiên Mạn lập tức bị lỡ một nhịp, ngay cả hô hấp cũng ngưng trệ, chỉ cảm thấy toàn thân người đàn ông toát ra hơi thở lạnh lẽo khiến người sống chớ lại gần, trong phút chốc có một sự sợ hãi chạy dọc khắp cơ thể cô ta, nhưng cô ta vẫn là nhịn xuống.
“Hạ tổng,” Cô ta hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng tiến lại gần: “Xin chào……”
“Cô là ai?”
Còn chưa kịp nói lời giới thiệu, thì cô ta đã bị đánh gãy bởi lời lẽ lạnh lùng mang theo sự mất kiên nhẫn của anh.
Thân thể Triệu Thiên Mạn đột nhiên có chút cứng đờ.
Một gương mặt được fans ca tụng là mối tình đầu lúc đỏ lúc trắng, cô ta ngượng ngùng làm bộ dùng ngón tay vuốt vuốt sợi tóc đang bay tán loạn, nhẹ giọng tự giới thiệu: “Hạ tổng, tôi là Triệu Thiên Mạn, là nghệ sĩ mới ký hợp đồng với một công ty con của Hạ thị – truyền thông Hoạ Hoa , tôi……”
“Mỗi người trong công ty tôi đều cần phải biết sao?”
Đôi môi mỏng của người đàn ông gợi lên độ cung rất lạnh lùng, tràn ngập sự lạnh lẽo.
Triệu Thiên Mạn xấu hổ không thôi và gần như không thể tiếp tục được nữa.
“Tôi……” Cô ta cố chịu đựng, cắn cắn môi, đôi mắt chớp chớp để lộ ra mấy phần yếu đuối khiến mọi đàn ông phải yêu thích, nhẹ giọng nói: “Vào cuối tháng trước Hạ tổng có cho người đưa tôi đi nhờ một đoạn đường tới nơi này, tôi ngồi nhờ xe của ngài, chúng ta……”
Cô ta dường như nghĩ đến điều gì đó, muốn nói lại thôi, mang theo vài phần thẹn thùng, mấy phần khẩn trương: “Sau đó tôi mới phát hiện là nước hoa của tôi rơi trên xe ngài, Hạ tổng, lọ nước hoa đó là của tôi……”
“Là của cô?”
Ánh mắt Triệu Thiên Mạn sáng lên, tưởng anh đã nhớ đến.
“Là của tôi……”
“Cút.” Mặt anh không chút biến đổi cảm xúc phun ra một chữ.
Sắc mặt Triệu Thiên Mạn nhất thời tái nhợt, trái tim vừa mới vui sướng lơ lửng trên không trung bỗng chốc bị rơi xuống.
“Hạ tổng……”
Hạ Cảnh Tây phun ra một vòng khói, gương mặt mang theo sự lạnh lùng đến thấu xương, phát ra lời nói không một chút khách khí, lạnh lẽo vô cùng: “Cô nghe không hiểu tiếng người à?”
Triệu Thiên Mạn chợt có cảm giác sợ hãi, người đàn ông này thật lạnh lùng, sự lạnh lẽo đó như toả ra từ trong xương, cho dù là ánh mắt hay là giọng điệu.
Sắc mặt cô ta trắng bệch, thân thể lung lay sắp đổ.
“Hạ……”
“Anh Hạ, anh đang làm gì vậy?” Hạ Mạnh rốt cuộc không kiềm chế được sự tò mò mà tìm đến, không ngờ tới gần cậu ta lại nhìn thấy niềm vui mới của mình bị anh Hạ làm cho hoảng sợ, sự nhu nhược đáng thương khiến người ta không thể kìm lòng mà muốn bảo hộ.
Ý muốn bảo vệ trong người đàn ông bộc phát, cậu ta trực tiếp ôm lấy Triệu Thiên Mạn, giọng điệu cà lơ phất phơ: “Anh hù cô ấy sợ hãi rồi kìa, Thiên Mạn là người của em, anh quên rồi sao, lần trước anh có gặp qua rồi đó, nên anh đừng có lạnh lùng như thế nha.”
Hạ Cảnh Tây hút một ngụm khói.
“Người phụ nữ của cậu?” Anh gợi lên độ cung nhỏ đến không thể nhìn thấy, đôi mắt sâu như đáy biển không thèm che dấu mà trào phúng.
Nhịp tim của Triệu Thiên Mạn như ngừng lại.
Cô ta có cảm giác mãnh liệt rằng Hạ Cảnh Tây sẽ nói điều gì đó khiến cô ta khó xử hoặc thậm chí có thể khiến cô ta trở thành hai bàn tay trắng, cô ta muốn ngăn điều đó lại.
Nhưng, cô ta lại chậm một bước.
“Người phụ nữ của cậu nhưng lại cố tình để lại nước hoa trong xe của tôi?” Anh dùng bàn tay trực tiếp dập tắt tàn thuốc, gương mặt Hạ Cảnh Tây tràn ngập sự lạnh lẽo: “Trông chừng tốt người phụ nữ của cậu vào, cách xa tôi một chút.”
Dứt lời, đôi chân dài sải bước, mang theo khuôn mặt âm trầm rời đi.
Tịch Mặc Viễn và Úc Tùy đi đến, cũng vừa khéo nghe thấy một màn này.
Khi anh đi qua, Úc Tùy nhướn mi liếc nhìn thoáng qua Hạ Cảnh Tây.
Cuối cùng, anh nhìn về phía gương mặt biến đổi sắc thái vô cùng linh động của Hạ Mạnh, phun ra hai chữ: “Ngu ngốc.”
Anh cũng rời đi.
Tịch Mặc Viễn không đi, anh ta nhìn về phía Triệu Thiên Mạn người đang cứng đờ ở trong lồng ngực của Hạ Mạnh, dần dần hiểu được ý tứ của Úc Tuỳ.
“Tôi đã sớm nói qua với cậu rồi, người phụ nữ này không an phận đâu.”
Tịch Mặc Viễn là người có tính tình tốt nhất trong đám, nhưng giờ phút này, anh cũng không quan tâm người vẫn còn ở đó, trào phúng: “Cậu thử hỏi cô ta xem, có phải cô ta không thể với tới anh Hạ nên leo lên người cậu không, hay vẫn là muốn lợi dụng cậu để leo lên người anh Hạ.”
“Cậu xem, cậu còn bị cô ta dụ dỗ giúp cô ta ăn máng khác.” Anh liếc mắt nhìn qua Triệu Thiên Mạn vốn đang run rẩy hỏi: “Cậu không có làm những chuyện ngu xuẩn khác chứ?”
Hạ Mạnh nghẹn một cục tức, lập tức nghĩ đến chuyện hôm nay.
Cậu ta sao có thể thừa nhận, làm sao có thể để cho đám anh em biết chuyện mình bị Tang Nhược làm nhục được.
“Đương nhiên là không có!” Cậu ta gân cổ lên nói.
Tịch Mặc Viễn chưa từng nói lời thô tục.
“Ngu xuẩn.” Anh nói.
Hạ Mạnh: “……”
Mẹ nó!