Tang Nhược nghe thấy tiếng đồ vật bị ném mạnh trên bàn.
Hiển nhiên là đang nổi giận
Lông mi nhẹ nhàng chớp chớp rủ xuống tạo ra vòng cung xinh đẹp, cô còn có tâm trạng nói giỡn: “Có lẽ …… đụng nhiều lần, đụng đau rồi có thể dễ dàng từ bỏ? Cũng có thể là, không có đường quay đầu lại.”
Bên kia không nói chuyện.
“Giận à?” Tang Nhược biết rõ còn cố hỏi, tiếng nói nhẹ nhàng.
“A.”
Tang Nhược rất ngoan ngoãn biết nghe lời, khoé môi đỏ mọng nhếch lên một nụ cười nhẹ, khéo léo nói: “Em không sao, đừng có lo lắng không vui nha.”
Ngữ điệu mềm mại, giống như là đang làm nũng.
Nhưng ngay sau đó cô lại không nhịn được rủ mắt xuống, đáy mắt bị cảm xúc vây kín.
Khi mở miệng nói lần nữa, giọng cô bất giác thấp xuống rất nhiều: “Anh biết rõ là anh ấy và em không chỉ đơn giản là hai năm.”
“Tút tút tút——”
Bên kia trực tiếp ngắt điện thoại của cô.
Tang Nhược: “……”
Bóng đêm dày đặc, vầng trăng mờ ảo nghiêng mình rơi rải những tia sáng lành lạnh mềm mại, bao phủ lên làn da trần trụi của Tang Nhược, nhiễm một tầng sáng mờ ảo mê ly càng làm nổi bật lên làn da trắng nõn của cô.
Cũng càng tô thêm thêm sự cô đơn và mờ mịt.
Khoảnh khắc cuộc gọi kết thúc, cô thu lại nụ cười trên nôi, cuối cùng biến mất.
Sống lưng thẳng tắp, cô đứng ở trong sân, hai mắt vô thần mà nhìn cảnh đêm tĩnh mịch và tối tăm phía xa xa, dòng suy nghĩ cũng bay xa theo, không biết tới nơi nào.
Gió đêm trên núi rất lạnh, khiến cả người Tang Nhược run lên.
Một lúc lâu sau, Tang Nhược dùng đầu ngón tay xoa xoa giữa lông mày, xoay người.
Không khí như ngưng trệ trong hai giây.
Hạ Cảnh Tây người đáng lẽ đã ngủ say thì lúc này lại đang ngồi dựa vào ghế sô pha trong phòng khách, bên hông chỉ quấn một chiếc khăn tắm, bởi vì tư thế dang rộng hai chân nên nhìn anh có một vẻ gợi cảm khó tả.
Anh nhìn sang, ánh mắt dường như phá lệ đen bóng.
Tim Tang Nhược nhảy lên một cái.
Anh tỉnh từ khi nào? Cuộc điện thoại của cô vừa rồi……
“Lại đây.” Bỗng dưng, giọng nói nhàn nhạt của anh vang lên.
Nháy mắt tâm vốn đang treo lơ lửng của Tang Nhược bình thường trở lại.
Cô nhìn vẻ mặt của anh, bình tĩnh không gợn sóng nào, gương mặt lạnh lẽo và có chút lười nhác uể oải vừa mới tỉnh dâỵ, cô lặng lẽ thở ra, nhưng rồi trong lòng lại dâng lên một nỗi thất vọng khó giải thích.
“Tang Nhược.” Đôi mắt anh nhìn thẳng, khóa chặt cô.
Tang Nhược hoàn hồn, đáy lòng run lên, theo bản năng chậm rãi bước tới.
Không đợi cô đến gần, thì điện thoại anh ném ở trên bàn bỗng rung lên, màn hình nhấp nháy, cô mơ hồ nhìn thấy chữ “Hạ”.
Cô thấy Hạ Cảnh Tây nhíu nhíu mày, tắt máy không nhận.
Nhưng giây tiếp theo,điện thoại lại rung lên lần nữa.
“Tốt nhất cậu nên có chuyện thật sự quan trọng cần nói.” Sắc mặt Hạ Cảnh Tây trầm xuống nối máy, giọng điệu có chút không kiên nhẫn, bao bọc bởi lãnh ý khó nhận ra.
Tang Nhược muốn tránh đi.
Ai ngờ bàn tay của Hạ Cảnh Tây không hề báo trước mà nắm lấy cổ tay Tang Nhược, đột nhiên mạnh mẽ kéo cô ngồi lên đùi mình, tiện đà cái tay kia một mực cường thế siết chặt eo không cho thoát ra.
Hơi thở thuộc về anh bao phủ lấy cô.
Tang Nhược vốn muốn đứng dậy rời đi, chợt, cô mơ hồ nghe thấy giọng nói bên kia.
Cô không hứng thú đến điện thoại của anh, chỉ là nó khiến cơ thể của cô thoáng cứng đời, giọng nói đó cô nhớ rõ là đã từng nghe qua hai lần, một lần là ở hội quán Lan Thanh và lần thứ hai là vào tối nay_______
Cái người gọi anh là anh Hạ kia, muốn gặp Hạ Cảnh Tây.
Tang Nhược cụp mắt.
“Ba” một tiếng, điện thoại tuỳ tiện được ném lên bàn.
Không ai nói chuyện.
Tang Nhược vô thức nắm chặt ngón tay, ngẩng mặt lên đụng phải đôi mắt người đàn ông: “Anh phải đi sao?”
Cánh tay Hạ Cảnh Tây ôm chặt eo cô thản nhiên di chuyển dọc theo đường cong, nghe vậy anh chợt dừng lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn chăm chú cô hồi lâu, anh ngoắc ngoắc môi hỏi lại: “Muốn tôi ở lại sao?”
Tang Nhược cùng anh đối mặt, không nhịn được nghĩ nếu anh đi gặp bạn bè, bọn họ sẽ nói gì?
“Vậy anh sẽ ở lại sao?” Cố kìm nén cảm xúc của mình, cô đồng dạng hỏi ngược lại.
Hạ Cảnh Tây một lần nữa giữ lấy eo cô.
“Nếu tôi ở lại thì tôi sẽ được lợi gì?” Ánh mắt trói chặt cô, giọng nói anh trầm xuống, đôi môi mỏng nhuộm nụ cười như có như không.
Tang Nhược không nói chuyện.
Không ngờ lại bị Hạ Cảnh Tây cầm lấy ngón tay di chuyển lan dọc theo đường cong của làn da đi lên, cuối cùng dừng ở trên vai anh, chính xác mà nói, đó là nơi bị cô hung ác cắn lúc trước.
Ở đó, dấu răng vẫn hiện rõ.
Tang Nhược cùng anh mặt đối mặt.
Ánh sáng chiếu xuống, nhưng dù có sáng thế nào, thì tựa hồ vẫn không thể nhìn thấu được cảm xúc thật của anh.
Anh bắt ngón tay cô xẹt qua.
“Đây do là em cắn, không bằng thổi một chút, hả?” Giọng điệu của anh lười nhác mà mê hoặc, lộ ra mờ mờ ảo ảo ngả ngớn.
Ánh mắt kia____
Tang Nhược định quay mặt đi, nhưng còn chưa động, thì người đàn ông đó dường như đoán được suy nghĩ của đối phương, nhanh một bước chế ngự gáy cô, rồi sau đó ấn xuống____chuẩn xác không sai một li mà hôn lên môi anh.
Cánh môi chạm nhau, hơi nóng lan tỏa.
Rất nhanh, nhiệt độ từ môi lại di chuyển đến tai Tang Nhược, kèm theo một câu nói khàn khàn của người đàn ông càng khô nóng hơn——
“Lần này buông tha cho em, lần sau sẽ cắn chặt hơn, ở chỗ khác.”
Mông bị vỗ xuống một cái, không đợi Tang Nhược phản ứng lại, cô đã bị anh bế lên giường, người đàn ông thuận theo ngã xuống đè cô dưới thân mình, đem đối phương giam cầm lại.
“Ngủ.”
Tay anh không tính là ôn nhu vuốt vuốt tóc cô.
Chóp mũi quanh quẩn hơi thở mát lạnh của anh, lông mi Tang Nhược run lên, một lòng rơi xuống, cuối cùng cái gì cũng không nói, nhắm mắt lại vòng tay ôm lấy anh.
Đêm, càng ngày càng sâu.
Căn phòng an tĩnh, chỉ có hơi thở trầm và đều đặn của cô.
Sau một lúc, Hạ Cảnh Tây chậm rãi mở mắt ra, rũ mắt nhìn chằm chằm Tang Nhược vài giây, rồi sau đó, anh buông cánh tay đang ôm cô ra, lấy hộp thuốc ở trên tủ đầu giường rồi đi ra ngoài hút thuốc.
Làn khói lượn lờ, hình dáng anh dần dần mơ hồ, cặp mắt vốn đen nhánh của anh ở đêm khuya càng lộ thêm vẻ trầm ám.
Hút xong một điếu thuốc, anh lần nữa quay trở lại giường.
Mới nằm xuống, người ngủ say bên cạnh tự động quấn lấy, khuôn mặt dán lên lồng ngực, cánh tay vòng qua eo anh, gắt gao dựa sát vào nhau.
Hạ Cảnh Tây như có như không mà hừ nhẹ, thuận thế đem cô ôm chặt.
Một bên khác.
Hạ Mạnh đợi trái đợi phải mà không thấy Hạ Cảnh Tây đến, đắc ý hướng Tịch Mặc Viễn bên kia làm mặt quỷ: “Thế nào, tôi nói là anh Hạ tới đây để ngủ cùng người đó mà, nếu không thì sao anh ấy lại không tới?”
Cơ thể anh ngả về phía sau một chút, chân bắt chéo vểnh lên, anh hừ cười, trong đáy mắt chứa đầy vẻ coi nhẹ cùng khinh thường: “Tôi nhất định phải đem con chim hoàng yến kia tìm ra, sau đó____ Hắc hắc.”
Tịch Mặc Viễn: “____”
Vừa định lên tiếng nhắc nhở, bỗng điện thoại của Hạ Mạnh vang lên.
Hạ Mạnh ném một cái nhìn “Cậu hiểu mà”, cà lơ phất phơ mà kết nối: “Bảo bối ___”
Chờ anh ta tiếp xong, Tịch Mặc Viễn mới cau mày hỏi: “Cái tiểu minh tinh nghe lời kia?”