Một lúc lâu sau, cô mới lên tiếng, trong giọng nói quấn quanh sự mệt mỏi mà chính cô cũng chưa phát hiện: “Hạ Cảnh Tây, anh là đang dỗ dành em sao?”
“Em cảm thấy sao?” Hạ Cảnh Tây cong cong môi, không trả lời mà hỏi lại.
Tang Nhược chỉ nhìn anh.
Tay anh ôm eo cô bao bọc lấy thắt lưng thanh mảnh, môi mỏng Hạ Cảnh Tây mở ra nói nhỏ: “Tang Nhược, em cho rằng tôi đang làm cái gì, hả?”
Rõ ràng vẫn như cũ không có trực tiếp trả lời câu hỏi của cô, nhưng một câu này, lại dễ như trở bàn tay mà làm đáy lòng Tang Nhược càng thêm chua xót, run rẩy kịch liệt.
Luôn không có tiền đồ mà bị anh ảnh hưởng, một chút ôn nhu liền đủ đem cô chìm đắm, làm cô tham luyến không thể từ bỏ.
Tang Nhược rũ mắt xuống.
Nhưng ngay sau đó, mặt cô lại bị anh nâng lên, từng nụ hôn nam tính mạnh mẽ rơi trên môi cùng mặt cô.
“Đừng gây sự nữa, hửm?” Anh chống lấy trán cô.
Ngón tay Tang Nhược bỗng dưng siết chặt lại.
Quá tam ba bận, anh có thể nhiều lần kêu cô đừng cáu kỉnh nữa, đây đương nhiên là lần cuối cùng.
Anh vẫn luôn không có kiên nhẫn, với anh mà nói đêm nay như vậy dỗ dành cô đúng là đã khó có được rồi.
Hơn nữa rất hiển nhiên, nếu cô lại tiếp tục cùng anh “Cáu kỉnh”, anh lập tức sẽ tiếp tục khi dễ cô, đến lúc đó cho dù cô có chủ động nhận thua cũng vô dụng.
Giữa bọn họ, anh trước nay luôn là người nắm giữ mọi thứ.
Trái tim đau nhức đến lợi hại, hô hấp bởi vậy mà trở nên khó khăn, Tang Nhược nói không nên lời, cho đến khi nụ hôn anh một lần nữa rơi xuống, rất có thể nếu cô không nói lời nào liền sẽ luôn như vậy hôn cô.
“Tang Nhược.” Anh gọi cô, áp lên môi cô, giọng nói mơ hồ.
Tang Nhược nhắm mắt lại.
“Được.” Cô không cảm xúc mà nói, như anh mong muốn.
Nụ hôn ngừng lại.
Sườn mặt Tang Nhược bị anh giữ lấy một lần nữa.
Anh không mở miệng nói gì, chỉ là hơi cong môi ánh mắt nặng nề mà nhìn qua cô.
Tang Nhược có chút hiểu ý của anh, anh không tin lời cô nói, trừ phi cô chứng minh cho anh xem, cùng lúc trước giống nhau ——
Đối với anh làm nũng, chủ động hôn anh.
Tang Nhược lông mi chớp động.
Cô có sững sờ trong hai giây, trong đầu nhớ tới cảnh lần đầu tiên cô làm nũng hôn anh ——
Cô vùi mình ở trên sô pha ngủ, mơ thấy anh, khi đó cô thật sự quá nhớ anh, không kiềm lòng được gọi tên của anh, giữa lúc mơ mơ màng màng, cô giống như cảm giác được hơi thở của anh.
Cô mở to mắt, thấy được đêm khuya thế này, anh đã trở về sau chuyến công tác.
Lúc ý thức được đây không phải nằm mơ mà là thật sự, cô cực kỳ vui vẻ, đột nhiên từ trên sô pha đứng lên chạy về phía anh nhảy lên người Hạ Cảnh Tây, hai chân quấn quanh eo và ôm cổ hôn anh, hôn đến nhiệt liệt.
Gương mặt vui vẻ cong cong, không kiềm lòng được mà làm nũng: “Hạ Cảnh Tây, em rất nhớ anh đó.”
Anh cười, ngay sau đó lập tức đảo khách thành chủ.
Hai người hôn đến nhập tâm triền miên.
Mà kể từ khi anh trở về sau chuyến công tác này, sau đêm đó ở hội quán Lan Thanh, cô không còn chủ động hôn anh nữa.
Anh vẫn như cũ nhìn cô, chờ cô chủ động.
Trong lòng có tình ý xẹt qua, mi mắt khẽ run, đôi mắt Tang Nhược từ từ nhắm lại, môi cô nhẹ nhàng chạm vào môi anh.
Dường như cùng lúc ấy, anh từ tư thế bị động biến thành chủ chủ động.
Đầu cô bị anh giữ lại, eo bị anh nắm lấy, hôn càng ngày càng say đắm, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị mất khống chế.
“Hạ Cảnh Tây……” Tang Nhược đẩy anh ra.
Nụ hôn ngừng lại, nhưng sự cường thế của anh vẫn chưa biến mất.
Hơi thở Tang Nhược bất ổn mà nhìn anh, nhìn thấy khóe miệng anh tựa hồ đầy ý cười.
Trong phút chốc, rõ ràng đã không còn chút sức lực nào, nhưng cô vẫn là đột nhiên cáu kỉnh, nhân lúc anh không phòng bị, cô cúi đầu hung hăng mà cắn lên bả vai anh giống như là để hả giận.
Dùng hết sức cắn.
Một tiếng cười trầm thấp như có như không vang lên từ đỉnh đầu.
Trong nháy mắt, khuôn mặt Tang Nhược đã bị bàn tay anh giữ chặt nâng lên. Một nụ hôn tràn ngập nam tính cùng dục vọng muốn chinh phục cùng lúc rơi xuống, hung hăng mà nghiền ép môi cô, đem nó gặm nuốt.
“Ngô____” Hô hấp Tang Nhược bị anh đoạt hết.
Cô căn bản không phải là đối thủ của anh.
Sau một lúc lâu, vào lúc cô cảm thấy không thở được thì Hạ Cảnh Tây rốt cuộc đem cô buông ra, buộc cô phải nhìn vào mắt anh.
Trong mắt anh tràn đầy ý cười, bàn tay giữ lấy môi cô, hung ác uy hiếp: “Còn dám không?”
Tang Nhược với cánh môi sưng đỏ, uất ức mà trừng mắt nhìn anh.
Hầu kết Hạ Cảnh Tây gian nan lăn lên xuống, bàn tay sờ sờ lên mái tóc của cô, giọng nói khản đặt, căng chặt đến không thể tưởng tượng được: “Xem ra tôi ngược lại đã đem em dung túng đến tính tình cáu kỉnh càng lúc càng lớn.”
Anh khép hờ mắt.
“Ăn lẩu.” Anh thay đổi đề tài.
Tang Nhược nghe vậy muốn leo xuống dưới.
“Không được nhúc nhích, ngoan ngoãn.” Hạ Cảnh Tây uy hiếp.
Tang Nhược không động đậy, từ đầu đến cuối bị bắt rúc vào trước ngực anh, ở cái tư thế như vậy, anh đút cô ăn.
Cô không đói bụng, miễn cưỡng ăn một chút, không được một lát liền nói ăn không vô.
Cô có thể cảm giác được Hạ Cảnh Tây ánh mắt rơi xuống.
“Em mệt mỏi.” Cô không có trả lời, cũng không có lại cùng anh cáu kỉnh, chỉ là thấp giọng nói một câu.
“Được.” Cô nghe được anh lười biếng chậm rãi mà trả lời.
Trong dư quang, cô nhìn đến anh giơ tay vớt quá một hộp khăn giấy, rút ra khăn giấy ướt liền lau khóe miệng cô, không cho cô có khả năng tránh đi.
Anh tự tay lau cho cô.
Dưới sự hoảng hốt của Tang Nhược, không đợi cô hoàn hồn, anh ném xuống khăn giấy đem cô ôm ngang bế lên, một đường ôm trở lại trên giường.
Cô bị nửa người ghé vào trên người anh.
Tang Nhược dư quang nhìn thấy anh theo thói quen lại lấy ra một điếu thuốc châm lửa, ngón tay kẹp không chút để ý mà hút thuốc, tay trái trống không thì khẽ vuốt từ đầu cô một đường đến phía sau lưng.
Dường như vỗ về an ủi cô, giống như là…… dỗ thú cưng.
“Ngủ đi.” Anh tùy ý nói.
Tang Nhược muốn tự mình ngủ, nhưng cô mới vừa cử động, anh liền đem cô đè lại, lạnh giọng uy hiếp: “Không muốn ngủ vậy chúng ta có thể lại làm một lần.”
Tang Nhược không dám cử động nữa, trực tiếp nhắm lại mắt.
Không biết là bị anh khi dễ đến quá mức quá mệt mỏi, hay là toàn bộ thể xác và tinh thần đã mệt mỏi tới cực điểm rồi, hay là do anh ở bên cạnh, rõ ràng là đầy một bụng tâm sự, nhưng cô vẫn là rất nhanh liền ngủ thiếp đi.
*************
Từ trong mộng đột nhiên mở mắt ra bừng tỉnh, cả phòng yên tĩnh cô tịch.
Tang Nhược theo bản năng mà quay đầu, thấy được gương mặt góc cạnh rõ ràng Hạ Cảnh Tây.
Anh vẫn còn đang ngủ, khi nhắm hai mắt thiếu đi vài phần sắc bén, lạnh lẽo cứng rắn.
Tựa hồ ngủ rất ngon, cùng cô hoàn toàn bất đồng.
Tang Nhược nhìn chằm chằm một lát, vươn tay vuốt dọc theo mặt anh miêu tả, cuối cùng, cô ngón tay dừng lại ở trên môi anh.
Môi anh rất mỏng, người môi mỏng thông thường rất bạc tình. Vậy nên nhiều khi người như vậy hễ mà có một chút ôn nhu, đều có thể dễ như trở bàn tay làm người ta hãm sâu vào trong đó, dù biết rõ ôn nhu đó cùng lắm chỉ là biểu hiện bên ngoài thôi.
Hạ Cảnh Tây là người đàn ông thành thục, nhất là biết cách làm thế nào để khống chế.
Tang Nhược lông mi run rẩy, thu hồi tay.
Xốc chăn mỏng lên, cô xuống giường, chậm rãi mà đi ra phòng ngủ.
Sô pha kia vẫn một mảnh hỗn độn như cũ, là chứng cứ anh khi dễ cô, kịch bản vốn ở trên bàn không biết từ lúc nào đã bị rơi trên mặt thảm.
Tang Nhược khom lưng nhặt lên, khi đứng dậy, dư quang khóe mắt thoáng nhìn màn hình di động đang sáng lên.
Hô hấp cô ngưng lại.
Hàm răng vô ý thức mà khẽ cắn môi dưới. Cuối cùng, cô lấy di động đi ra ngoài sân.
Gió đêm trên núi thật lạnh, trong nháy mắt vừa kết nối cuộc gọi, đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói cũng lạnh giống như gió núi vậy, tràn ngập lãnh ý——
“Còn chưa hết hy vọng? Tang Nhược, em đến tột cùng muốn đâm bao nhiêu tường nam* mới bằng lòng từ bỏ mà quay đầu lại đây, từ bỏ Hạ Cảnh Tây thật sự khó đến như vậy sao, hả?”
*Tường nam: Trung Quốc có câu “Không đụng tường nam, không quay đầu”, tường nam chính là bức tường bóng. Hầu hết các ngôi nhà cổ đều quay mặt về hướng Bắc và Nam, khi từ cổng đi vào có một bức tường, gọi là “Chiêu Cường” hay “Bức tường bóng”, không những có thể cản mắt người ngoài mà còn chặn luồng khí trực tiếp. Bức tường này là “bức tường phía nam”, khi từ cửa chính bước ra phải tránh, đi vòng lại, nếu không sẽ đụng phải.
******************************
Trào phúng đến từ Lục Chi Úc sát vách: ha, người đàn ông Hạ cẩu kia tưởng rằng như vậy đã là dỗ dành tốt rồi à?