Trường sinh.

Phàm là sinh mệnh đều ao ướt trường sinh?

Nhưng trường sinh làm trái Thiên Đạo, Đại Đế vô địch cũng phải tan biến, không ai có thể tồn tại vĩnh viễn.

Nhưng nếu không phải như thế, còn có đại cơ duyên gì lớn hơn cả thành Đế?

Mỗi thời đại đều có cơ hội thành Đế

Có thể tưởng tượng, nếu không phải Đại Đế không thể tự phong chính mình tin tưởng thời đại này sẽ có thật nhiều Đại Đế xuất thế tranh cơ duyên trường sinh.

– Sinh ở thời đại này cũng không biết đạo là may mắn hay là bất hạnh!

Lăng Hàn cảm thán nói.

Ở thời đại này, có lẽ có cơ duyên trường sinh nghịch thiên, nhưng cơ duyên như vậy chỉ thuộc về vài người, thậm chí chỉ có một người, nhưng cường giả các thời đại lại cạnh tranh kịch liệt.

Ví dụ như âm phủ xâm lấn, Lăng Hàn đã hoài nghi có quan hệ tới trường sinh hay không.

Bằng không thì hắn thật sự không nghĩ ra đạo lý trong đó.

– Bất kể như thế nào, đầu tiên phải tăng thực lực lên!

Lăng Hàn lập tức kiên định tín niệm, thời điểm này hắn cần gia tăng thực lực.

Chỉ có thực lực mới là vương đạo.

Bốn người tiếp tục tiến lên, nhưng rừng trúc giống n hư không có điểm cuối, bọn họ đi luôn thật lâu nhưng không phát hiện bảo tàng của Nữ Đế.

Đây là thủ đoạn Đại Đế khảo nghiệm người đời sau sao?

Lăng Hàn không hề tùy ý đi dạo, hắn đang quan sát chung quanh.

Nếu Nữ Đế lưu lại truyền thừa, như vậy phải có biện pháp phá giải.

Là hoa văn trên thân trúc sao?

Lăng Hàn quan sát, mỗi một cây trúc đều có hoa văn khác nhau.

Nhưng nghiên cứu đã lâu, hắn không thu được cái gì.

Phương hướng sai rồi?

Hắn lại quan sát vị trí từng cây trúc, nỗ lực tìm quy luật, nhưng sau mười mấy ngày, hắn vẫn phải từ bỏ.

Hắn không thể đi hết rừng trúc, hắn làm sao tìm ra quy luật trong đó chứ.

Lăng Hàn vắt hết óc nhưng không biết nên làm gì.

Xôn xao, gió thổi, lá động, nó có một loại vận luật kỳ diệu.

A?

Ánh mắt Lăng Hàn sáng lên, chẳng lẽ là như vậy?

Hắn ngẩng đầu nhìn, bắt giữ quy luật của lá trúc, dường như chúng phù hợp với đạo lý nào đó.

Hắn không nhịn được bắt đầu suy diễn, hắn lập tức phát hiện, đó là một loại trận pháp.

– Ân?

Còn không có đợi hắn xâm nhập nghiên cứu, hắn cảm ứng có người tiếp cận.

Hắn nhìn sang bên trái, chỉ thấy một nam tử mặc trường bào màu tím đi tới.

Nam tử này hết sức trẻ tuổi, hắn chỉ khoảng hai mươi tuổi, nhưng thức hải lại lại tỏa ra uy áp thánh hỏa hơn còn là màu xanh lá.

Thánh Nhân ngũ tinh!

Thế nhưng mà, người này nhiều nhất chỉ mới vạn tuổi.

Vương giả thật trẻ tuổi.

Lăng Hàn suy nghĩ, lại là con của Đại Đế!

Lại tới, lúc trước là Liễu Tâm Hà, lúc này là ai?

– Lăng Hàn?

Đối phương mở miệng trước tiên, mặc dù hắn nói mang theo nghi vấn nhưng đã khẳng định là Lăng Hàn không nghi ngờ.

Lăng Hàn cười nhạt một tiếng:

– Ta là Lăng Hàn, ngươi là ai?

– Ta?

Nam tử cao ngạo nói:

– Ta chính là Bách Lý Hào Kiệt, trưởng tử của Tử Vi Đại Đế!

Quả nhiên, con của Đại Đế!

Thơi đại này thật náo nhiệt, thiên kiêu thời đại nào cũng xuất hiện.

Lăng Hàn nhìn đối phương, đây là người của Bách Lý gia, mà hắn kết thù với Bách Lý gia sâu nhất, xem ra lần này khó giải quyết.

– A, đánh một trận sao?

Lăng Hàn mỉm cười.

Bách Lý Hào Kiệt lại cao ngạo lắc đầu:

– Ngươi không xứng!

Nhưng hắn là con của Đại Đế, còn là Thánh Nhân ngũ tinh, năm đó hắn đánh khắp thiên hạ không có đối thủ, hiện tại, hai người cảnh giới kém nhiều như vậy, hắn tự đánh giá mình rất cao và xem thường Lăng Hàn.

Lăng Hàn không có tức giận, hắn chỉ lắc đầu:

– Ngươi ngủ quá lâu rồi, đã hoàn toàn theo không kịp trào lưu!

– Như thế nào đi nữa, ngươi cũng chỉ là Tôn Giả nho nhỏ!

Bách Lý Hào Kiệt cười lạnh, hắn vươn tay tấn công Lăng Hàn.

Nhưng hắn là Thánh Nhân ngũ tinh, mà chiến lực càng à khủng bố, lực lượng hóa thành một bàn tay lớn có mười đạo quy tắc bát tinh quấn quanh, từ đó tỏa ra khí tức đáng sợ.

Thậm chí một kích tiện tay của hắn cũng có thể tiêu diệt Lăng Hàn.

Lăng Hàn không có đón đỡ, hắnlập tức lui về phía sau.

– Dám nhục nhã Bách Lý gia ta, ai cho ngươi dũng khí như thế?

Bách Lý Hào Kiệt thừa thắng truy kích, hắn lại tấn công Lăng Hàn.

Chênh lệch chiến lực quá lớn, dù là Lăng Hàn dùng tới Tứ Cực trụ cũng không có khả năng ngang hàng, cũng chỉ làm Tứ Cực vỡ nát.

Bởi vậy, hiện tại chỉ có tránh.

– Ngươi không phải có danh xưng thiên tài mạnh nhất lịch sử hay sao?

Bách Lý Hào Kiệt cười lạnh, nói:

– Thế nào, không dám tiếp một chiêu của ta sao?

– Ta năm nay 9,783 tuổi, cũng có thể tính là cùng tuổi với ngươi, không tính lấy lớn hiếp nhỏ!

– Ngươi chỉ có chút dũng khí như thế hay sao?

Hắn không ngừng trào phúng, hắn muốn kích Lăng Hàn trẻ tuổi nóng tính, từ đó ngạnh kháng cùng hắn.

Lăng Hàn lại không quan tâm.

Bách Lý Hào Kiệt chính là Thánh Nhân ngũ tinh, thực lực rất đáng sợ, chỉ nói cảnh giới, thiên hạ này ít người có tu vi như hắn, huống chi hắn thiên phú kiệt xuất, chiến lực vượt qua thập tinh, hắn làm sao mà đánh?

Lăng Hàn lại không ngốc.

Hắn phát động Phượng Dực Thiên Tường, hắn du đấu với Bách Lý Hào Kiệt, cũng không vội vã rời đi.

Cái này Phượng Dực Thiên Tường không hổ là thiên hạ đệ nhất thân pháp, mặc dù Lăng Hàn thực lực t hoa xa, có thể hắn đã nắm giữ Thánh cấp chiến lực, ở hắn vận chuyển phía dưới, đôi cánh chấn động tự nhiên.

Bách Lý Hào Kiệt mạnh thì có mạnh, nhưng mỗi một đạo công kích đều không đánh trúng người thì có lợi ích gì?

– Lăng Hàn, ngươi chỉ biết trốn sao?

Bách Lý Hào Kiệt lại bắt đầu châm chọc.

– Chẳng phải ngươi có danh xưng thiên kiêu mạnh nhất sao?

– Đến, để muốn xem ngươi có bao nhiêu thực lực.

Lăng Hàn cười nhạt một tiếng:

– Ngươi nên tự gọt tu vi đánh nhau cùng cấp với ta, nhìn ta có đánh ngươi kêu ta là gia gia hay không.

Bách Lý Hào Kiệt giận tím mặt.

Như vậy chẳng phải phụ thân Tử Vi Đại Đế của hắn phải gọi Lăng Hàn là phụ thân?

– Ngươi thật to gan, dám miệt thị Đại Đế!

Hắn quát lớn.

Lăng Hàn cười nhạo:

– Ngươi là con của Đại Đế tử, tu vi cao hơn ta nhiều như vậy, ngươi không sợ mất mặt hay sao?

– Hừ, ta có tuổi tác tương tự với n gươi, có cái gì mất mặt?

Bách Lý Hào Kiệt từ tốn nói.

– Ha ha, ngươi là hóa thạch sống không biết bao nhiêu năm, xương cốt kẻ cùng thời với ngươi đã hóa thành tro, ngươi còn chạy đến thời đại này cướp cơ duyên của đời sau, cũng không biết da mặt ngươi sao dày như vậy!

Lăng Hàn cười nhạo.

– Ghê tởm!

Bách Lý Hào Kiệt rống to, mái tóc đen của hắn bay lên cao, hiển nhiên hắn rất giận dữ.

Đường đường con của Đại Đế, hắn chưa từng bị người nào chỉ vào mặt mắng như thế.

Hắn tăng cường công kích, cũng bắt đầu lấy quy tắc bát tinh giam cầm không gian.

Thân pháp của ngươi trâu bò hơn nữa, nhưng ta phong tỏa không gian này, ngươi làm sao chạy thoát?

Hắn muốn cắt đường lui của Lăng Hàn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play