Quay qua quay lại, chẳng bao lâu cũng tới tiệc thôi nôi bé Mây.

Đây cũng là sinh nhật đầu tiên của con gái, Lục Tư Thần quyết phải làm lớn, nên đã bàn chuyện đó với Tư Duệ, lần này cô cũng nghĩ như vậy, tiệc thôi nôi cũng như sinh nhật đầu tiên của con gái không được làm đơn giản.

Lúc trước con bé đã thiệt thòi, nên cô cũng muốn bù đắp cho con gái.

Nhưng mọi chuyện Lục Tư Thần đều sắp xếp rất chu toàn, Tư Duệ không có cơ hội động tay động chân vào.

Cả thế giới này, mọi chuyện Lục Tư Thần đều gánh cho cô, việc của cô chỉ là ngồi đó tận hưởng những thứ tốt nhất của anh.

Trong phòng thay đồ, chiếc váy dạ hội màu tím được đặt mới một tháng trước bây giờ lại khó mặc vào.

Lúc đó, họ rất cẩn thận lấy số đo của Tư Duệ, ngày đêm để hoàn thành.

Hôm trước họ vừa đến giao cho cô để hôm nay cô mặc trong tiệc của bé Mây, nhưng giờ mặc vào lại chặt ở phần ngực.

"Chút nữa, chút nữa đi."

Sau một lúc khó khăn, cuối cùng cũng mặc vào được.

Cũng không xiết lắm, không đỗi quá chặt, mặc xong, nhân viên đó ra ngoài, Tư Duệ ngồi trong phòng chờ, nhìn mình trong gương thở dài, nhịn không được mà cảm thán: "Hình như ngực to ra thì phải."

Con gái thích có ngực, còn cô lại không thích ngực to, cứ vừa vừa như cũ là được.

Có phải sinh con đều sẽ nảy nở ra.

"Ngực to sao?"

Lục Tư Thần vào phòng từ lúc nào, đầu cúi xuống vai hít lầy mùi cơ thể cô, tay không an phận chạm vào ngực của Tư Duệ.

"Hình như là vậy." Tư Duệ không vui nói.

Tiếng anh khàn khàn nói: "Không sao, rất đẹp."

"Không đẹp chút nào?"

"Vậy sao?" Lục Tư Thần xoay người cô lại: "Để anh xem xem, không đẹp chổ nào."

Tay Lục Tư Thần ôm xuống chiếc eo thon của Tư Duệ, hôm nay cô mặt chiếc váy cúp ngực, khoe chọn bờ vai trắng ngần với xương quai xanh quyến rũ.

Anh cúi người hôn lên ngực của cô, lưỡi mân mê vào bầu ngực tròn trĩnh núp sao phần cúp ngực.

Tư Duệ bị anh kích thích, khắp người run rẩy: "Tư Thần, đừng làm càng."

"Anh không làm càng, anh chỉ kiểm tra."

"Ư..ư..."

Lục Tư Thần lướt bàn tay từ eo lên rồi dừng trước ngực, bóp chặt ngực bên kia của Tư Duệ, còn bên đây bị anh cắn kéo xuống, lưỡi mằn mò tìm kiếm nơi đầu búp.

"Ư... Đừng, còn phải dự tiệc đấy."

Lục Tư Thần kìm chế lại bản tính, rời khỏi nơi nhạy cảm của cô, dùng răng căn kéo lên để lại như cũ.

Mặt của cô bị anh làm cho ửng đỏ, nhìn như trái dâu tây, thấy mình quá đáng, anh hôn trán xin lỗi.

"Được rồi, chuyện còn lại, đến đêm tiếp tục hành sự, chúng ta đi thôi."

Anh đưa tay ra, nhẹ nhàng nâng niu bàn tay của cô kéo lên.

Tư Duệ nở nụ cười tươi, ánh mắt chất chứa hạnh phúc và tình yêu của anh.

Buổi tiệc hôm nay, một tay Lục Tư Thần trang trí, từ ghế ngồi đến nến, đều anh cẩn thận lựa chọn.

Lục Tư Thần bế bé Mây trên tay, hôm nay giới thương trường được chứng kiến công chúa quý tộc không khỏi rời mắt.

Địa vị của cô gái nhỏ được gọi là công chúa cũng không quá đáng.

Nhà nội là tập đoàn Lục thị, giàu nhất nhì nước, trong tay nắm hai mươi bảy phần trăm nền kinh tế đất nước, một tay hô mưa gọi gió.

Nhà ngoại là tập đoàn Tuệ thị, tuy ít hoạt động trong nước, nhưng ngoài nước là một nhân vật nổi tiếng, Tuệ Hoàng là một trong năm mươi cái tên giàu nhất thế giới.

Dì là nữ doanh nhân, kiêm bà trùm giải trí, trong tay nắm hàng loạt các đoàn phim lớn, là người đứng sau các thành công của hoa hậu, diễn viên hạng A.

Còn so sánh có ai có thể bằng vị công chúa nhỏ này.

Buổi tiệc đến giữa chừng, những tiếng nhạc tắt, mọi thứ trở nên yên tĩnh.

Tư Duệ tưởng đâu xảy ra việc ngoài ý muốn, lo lắng quay sang Lục Tư Thần, lúc này cô sửng người khựng lại nhìn xuống anh.

Lục Tư Thần quỳ xuống một chân, trên tay cầm một bó hoa hồng đưa đến cô, Tư Duệ một tay ôm mặt bất ngờ, tay còn lại khẽ nhận lấy, tay anh còn lại cầm micro nói.

"Tư Duệ, chúng ta quen nhau đã năm năm rồi, không, đã rất lâu rất lâu, anh cũng không thể nhớ rõ là bao lâu nữa.

Nhưng anh yêu em, rất yêu em, cuộc đời này điều mai mắn nhất của anh là gặp được em, được nắm tay em, được yêu em."

Tư Duệ khẽ rưng rưng nước mắt, nhìn đến anh, cô bất ngờ, hoàn toàn bất ngờ với hoàn cảnh hiện tại.

"Vượt qua bao sóng gió, bao nguy hiểm, bao thữ thách, ta vẫn có nhau, cô gái của anh ngốc nghếch nhưng rất đáng yêu, là người con gái rất mạnh mẽ, nhưng lại dễ khóc. Nhưng không sao cả, suốt đời này anh nguyện dùng cuộc đời này che chở cho em, em chỉ cần ngày ngày vui vẽ hạnh phúc, và mãi ở cạnh anh. Tư Duệ lấy anh nhé."

Tư Duệ không kiềm chế được, đã rơi nước mắt, nhưng giọt nước mắt hạnh phúc. Cô đưa tay ra, chân thành nói: "Em đồng ý."

Mọi người xung quanh reo hò, huân hoan cho sự hạnh phúc của hai người.

Lục Tư Thần tháo chiếc nhẫn ra, đeo vào ngón áp út của cô, sao đó ôm chặt cô vào lòng.

Mọi thứ của hôn lể, Lục Tư Thần đã âm thầm dấu cô chuẩn bị từ trước, chỉ cần một cái gật đầu từ cô là mọi thứ chỉ còn chuẩn bị tiến hành.

Hai ngày sau, tại nhà hàng QL.

Khắp không gian rộng lớn được trang trí một cách hoa lệ sang trọng nhất theo tông màu xanh, khung cảnh như một thiên đường trong chuyện cổ tích, lấp lánh hoa lệ.

Khi quan khách đều lấp đầy ghế, ánh mắt đếu hướng đến chiếc cổng đang mở ra, cô dâu trong bộ váy màu trắng đính đầy những hạt pha lê lấp lánh như một nữ hoàng.

Tư Duệ vừa bước ra, bài hát lofi 'Beautiful In White' cất lên như nói thay tiếng lòng của Lục Tư Thần.

🎹 Beautiful In White

( Xinh Đẹp Trong Bộ Đầm Trắng)

🎹 Not sure if you know this

( Không chắc là em biết điều này chưa)

🎹 But when we first met

( Nhưng khi lần đầu chúng mình gặp nhau)

🎹 I got so nervous I couldn't speak

( Anh căng thẳng đến mức không nói lên lời)

Tuệ Hoàng dắt tay Tư Duệ đi đến trao tay cho Lục Tư Thần đang bế bé Mây đứng phía trước.

Khi cánh cửa vừa mở ra, như cánh cửa của cuộc sống mới, một trang mới chứa đầy hạnh phúc đã bắt đầu.

🎹 In that very moment

( Trong giây phút định mệnh đó)

🎹 I found the one and

( Anh đã tìm thấy mối lương duyên và)

🎹 My life had found its missing piece

( Đời anh đã tìm được mảnh ghép còn thiếu)

Những chuyện đã qua đều là quá khứu, có đẹp có xấu, có những nụ cười hạnh phúc, cũng có những giọt nước mắt đau thương.

Có lúc bất lực muốn từ bỏ tất cả để có thể chạy đi một nơi thật xa, có lúc một đứng trước mặt muốn hét lên với họ rằng đừng bao giờ xa nhau.

Có lúc đôi bàn tay yếu ớt nhưng muốn nắm chặt không chịu rời, có lúc lại phải buông tay nhau ra.

🎹 So as long as I live I'll love you

( Thế nên, còn sống là anh sẽ còn yêu em)

🎹 Will have and hold you

( Sẽ có em và ôm em

Nhưng cảm ơn những ngày tháng đó, để chúng ta có thể trân trọng nhau, trân trọng những ngày tháng quý giá bên nhau.

Những ngày bên nhau là những đều tuyệt vời, tạo hoá tạo ra anh, và thật tuyệt vời cũng tạo ra em.

Tuyệt vời hơn khi tạo ra tình yêu của chúng mình.

Em và anh, qua nắng mưa, qua bốn mùa xuân hạ thu đông, vẫn mãi có nhau.

Nhìn xuống con gái chúng ta, kết tinh tình yêu của chúng ta, cô công chúa dễ thương, cùng em mặt chiếc đầm trắng bước lên lễ đường gã cho anh.

🎹 And if our daughter's what our future holds

( Và nếu con gái chúng mình là điều tương lai chúng mình nắm giữ)

🎹 I hope she has your eyes

( Anh hy vọng con bé có đôi mắt của em k

🎹 Finds love like you and I did

( Tìm thấy tình yêu như anh và em có được)

🎹 But when she falls in love we'll let her go

( Nhưng khi con bé có được tình yêu, chúng mình sẽ để con bé rời đi)

🎹 I'll walk her down the aisle

( Anh sẽ dìu dắt con bé qua lối đi của lễ đường)

🎹 She'll look so beautiful in white

( Con bé sẽ thật xinh đẹp trong bộ đầm trắng)

🎹 You look so beautiful in white

( Em thật xinh đẹp trong bộ đầm trắng)

🎹 So as long as I live I'll love you

( Thế nên, còn sống là anh sẽ còn yêu em)

_ Hoàn Chính Văn_

________

Lời nói đầu tiên, mình rất cảm ơn tất cả các độc giả theo dõi bộ truyện của mình từ những chương đầu đến giờ.

Đây là bộ truyện đầu tay mình viết nên còn rất nhiêu sai sót, và nhiều nhất là lỗi chính tả, tuy mình đã soát rất nhiều lần nhưng vẫn còn lỗi mỗi khi mình đọc lại, và cả câu văn cũng rất lủng củng không mạch lạc.

Mình cảm thấy rất nản, có lúc nghĩ sẽ không viết nữa, như có một hai bạn luôn ủng hộ, và theo dõi truyện của mình, nên mình nghĩ bản thân phải có một phần trách nhiệm trong đó, đã viết thì phải viết cho chót, nên mình luôn cố gắng viết mỗi ngày để hoàn thành truyện, và hôm nay mình đã làm được đều đó, viết xong đến chương cuối cùng của bộ "Lục Đại Thiếu Gia Cưng Sủng."

Cảm ơn các anh chị Vieread đã giúp đỡ em, góp ý sửa lỗi cho em, giúp em nhận ra lỗi sai của mình để ngày một hoàn thiện trên con đường viết lách của mình.

Và nhưng đã nói với một số độc giả trên Facebook sẽ viết ngoại truyện về ba mẹ nam nữ chính, vì tình yêu của họ không có kết quả tốt đẹp, nên em sẽ viết vào thời gian lúc họ hạnh phúc bên nhau.

( Facebook 'Huyền Ba My' bị bay rồi nhe mọi người:'))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play