Tiếng roi "vút, vút.." vang lên như xé toạc không gian va thẳng vào người Lục Tư Thần, chiếc áo trắng đã nhuộm loan lỗ vết đỏ của máu tươi, mặt Lục Tư Thần tái đi, đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, răng nghiến chặt để không phát ra tiếng rên.
Anh nhẫn nhục chịu đựng, vì sợ vết roi này không rơi xuống người anh mà người chịu phải là Tư Duệ.
"Cảm giác như thế nào? Đại thiếu gia, cảm giác như thế nào?" Lý Kha như con thú điên hít phải cần thuốc nghiện, tinh thần hưng phấn cao.
Đến khi cơ thể Lục Tư Thần gục xuống, tay chống xuống đất, hắn mới dừng lại, văng cái roi cạnh anh.
Hắn đi đến cạnh Tư Duệ, bóp chặt cằm cô nâng cao: "Khóc gì, mày thương nó lắm đúng không?"
Mắt Tư Duệ đỏ hoa, khoé mắt ngập tràn nước không ngừng ồ ạt đổ ra.
"Hay tao ân huệ cho tụi mày chết chung nhé."
Lục Tư Thần nghe thấy sửng người, chống một tay lên nhìn hắn, ánh mắt như con thú giữ giửa màn chiến hổn độn, thiều thào nói: "Thả cô ấy ra."
Lý Kha "ồ" lên một tiếng mỉa mãi, nhìn lại Lục Tư Thần ôm bụng cười lớn: "Ôi tao cười chết mất, cười chết."
Hắn ngáo ngơ nhìn anh nói tiếp: "Hay vậy đi, tao cho chúng mày chơi một trò chơi nhé." Tay hắn nhấn nhấn vào bụng Tư Duệ: "Tao cho mày chọn, một là mày chọn con này, hai là đứa bé chưa đẻ này."
Lý Kha càng lúc càng quá đáng, hơn thế nữa, hắn quá tàn nhẫn, độc ác thua gì cầm thú, phụ nữ mang thai hắn cũng đem ra làm trò chơi, trái với đạo đức trái với lương tâm.
Mà hắn làm gì có lương tâm, lương tâm của hắn văng ra chó cũng chê bay không thèm tha đi.
"Sao? Chọn đi chứ, nếu không cả hai mày cũng không được chọn."
Với tính tàn độc của hắn, nếu thật sự Lục Tư Thần có chọn ai thì người còn lại cũng chưa chắc có thể sống, khắp người anh rung rẩy, thâm tâm còn đau hơn những vết roi vút mạnh vào da thịt gấp trăm gấp nghìn lần.
"Mày... Mày khốn nạn, mày mau thả cô ấy ra."
"A..." Hắn thốt lên: "Vậy là mày chọn con này đúng không?...haha..."
Tư Duệ "ú, ớ" kinh hoảng, hơi thở trì trệ nhìn qua Lục Tư Thần, hắn sẽ làm gì cô đây, có khi mổ bụng lôi sống con cô ra không? Tận mắt chứng kiến đứa con non nớt máu me phải nằm trước mặt, thôi thóp những hơi thở yếu ớt, khác nào gián tiếp giết chết cô, nó còn đau hơn lúc trực tiếp bị rạch bụng.
Cô nhìn Lục Tư Thần, lắc đầu liên tục.
Lục Tư Thần chẳng còn cảm giác đau, đứng thẳng dậy, giọng thấp đến lạnh sống lưng ánh mắt như dao răm chừng hắn: "Nếu hôm nay, mẹ con cô ấy có mệnh hệ gì, tao sẽ khiến mày sống không bằng chết."
"Hahah...cái mạng của mày, mày cũng không thể bảo toàn, còn lên mặt với tao."
Lục Tư Thần cảm thấy lúc này, hắn thật bất lực, hắn không thể làm gì nữa, hắn một mình không thể thay đổi được gì, không thể cứu người hắn yêu và đứa con chưa kịp trào đời kia.
Hắn suốt đời hô mưa gọi gió, không sợ trời không sợ đất, chỉ cần ngoắc tay thì không gì không có, nhưng giờ đây hắn nhận ra hắn sống cả đời đều thất bại một cách thảm hại.
Lục Tư Thần hạ người quỳ xuống, giọng run run nói: "Tôi cầu xin ông, chỉ cần ông thả mẹ con cô ấy an toàn, cái mạng của tôi cho anh." Vừa nói, hắn vừa dập đầu với Lý Kha.
Cả đời hắn chỉ quỳ trước mộ mẹ, với liệt tổ liệt tông, nay phải quỳ dưới người hắn hận nhất, chẳng khác nào một nỗi ô nhục tự mình chét lên. Nhưng có thể cứu được Tư Duệ, hắn không còn suy nghĩ đến việc đó nữa.
"Cầu xin ông, cái mạng của tôi đổi cho mẹ con cô ấy, cầu xin ông."
Thấy anh tự giác quỳ van lại hắn, như con chó hèn hạ, hắn hài lòng cười phá lên, tay mới rời khỏi bụng Tư Duệ, đi đến người xuống đối mặt với Lục Tư Thần: "Mày chẳng khác gì chó cả, hahha... Nếu mày đã thành tâm thì để tao kể cho mày một câu chuyện nhé. Người bắt cóc mày năm xưa là tao đấy, haha..." Hắn nói tiếp: "Người gài bom giết chúng mày với mẹ mày đều là tao đấy, nhưng cái mạng mày cũng lớn thật, vậy mà lại không chết."
Trước khi vụ nổ xảy ra, bọn họ vẫn đứng đó cầm điện quay lại, nhưng nào ngờ trong biển lửa vẫn có người có thể chạy ra, cỗng thêm một đứa con tin, sao đó lại ngu ngốc quay vào trong lửa, Lý Kha "chậc" một tiếng, đi đến giết đứa vừa được cứu ra, nhưng chưa kịp ra tay đã thấy đám người khác phía trước chạy lại, hắn bỏ cuộc quay lại cùng dàn em chạy chốn.
"Mà đứa đứng sau chuyện này, là người vợ của ba mày đấy... Haha..."
Lục Tư Thần càng bị khuấy sâu vào nổi hận, anh ngước lên nhìn, hắn buông lỏng cảnh giác, anh nhanh như cắt đả khống chế Lý Kha, tay vấu chặt vào cổ họng hắn.
Đàn em của hắn tay không ai cằm súng, người đều chuẩn bị xông đến chổ anh, người quay sang Tư Duệ hâm dọa.
"Nếu hôm nay, mày không thả mẹ con cô ấy, vậy chúng ta chết chung."
Lục Tư Thần từ nhỏ đã học võ, từ nhỏ đến lớn xô xát cũng không ích lần, chỉ cần giờ đây, anh dùng sức thì cái cổ của Lý Kha có cứng cấp mấy cũng phải gãy ngang.
Hắn vẫn thong thả nói: "Mày nghĩ mày thoát được không?"
"Không, nếu không tao với mày ôm nhau chết chung."
"..." Hẳn thản nhìn nói: "Mày nghĩ mẹ con nó sẽ ra sao?"
Nếu chết chung, Tư Duệ sẽ rời khỏi đây chắc, có khi cái chết còn thảm hại hơn.
"Tao đã nói, cái mạng này đổi với mẹ con cô ấy, chỉ cần mẹ con cô ấy rời khỏi đây an toàn, tao cam tâm tình nguyện làm con chó cho mày sai khiến."
Hắn suy nghĩ vài giây, dứt khoát nói: "Được thôi. Tháo trói cho nó đi."
Vì hắn nghĩ, Tư Duệ rời khỏi được nhà này, có may mắn bình an quay về không.
Tư Duệ được tháo dây trói, tháo luôn bịt miệng, khi đã nói được, cô hét lớn: "Tư Thần không được, em không bỏ anh, em không muốn bỏ anh."
Cô vẫn bị đám người kia giữ chặt, ánh mắt nhìn anh cầu khẩn: "Không có anh, sao em sống đây... Anh đi với em đi."
"Này, cô nghĩ nó đi được sao?"
"Lục Tư Thần, em biết hết tất cả rồi, em biết anh thương em, thời gian qua chỉ là lừa em, em không muốn anh chết... Hức, hức... Em không muốn anh xảy ra chuyện."
Lý Kha nhạc nhiên: "Ồ, vậy thời gian qua, mày cũng đang lừa chúng tao à, mà không sao...haha, chúng mày vẫn nằm trong lòng bàn tay của tao thôi."
Lục Tư Thần kinh ngạc, không ngờ mọi chuyện anh dấu cô đều biết hết, nhưng cũng tốt, anh không sợ chết rồi vẫn không kịp giải thích cho cô biết, nhìn vẽ mặt sợ hãi của cô, anh nở một nụ cười trấn an, ánh mắt đau đớn nhìn đến: "Ngoan, đi đi, rời khỏi đây, bình an sinh con chúng ta ra."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT