"Ba cái thứ linh tinh này, chị cứ để lại đi, đồ đạt quan trọng hẳn đem, qua đó sẽ mua mới hết cho chị."

Tư Duệ ngồi trên giường, chân để xuống đất, nhìn xuống cái bụng cao vượt mặt, trong lòng có cái gì đó xót xa khi nghĩ đến sắp rời đi khỏi nơi này, cô khẽ cười: "Chị biết rồi."

Tuệ Hoa giúp Tư Duệ lấy hết tất cả đồ đạc trong các ngăn tủ để cô lựa, lấy một lúc tay chạm đến cái đầm đã cũ rách nhưng vẫn được xếp lại cẩn thận, cô cầm lên nói: "Cái này ơ đâu ra thế?"

Tư Duệ nhìn đến, là chiếc váy màu nâu nhạt, vãi cũng bông ra, trên tà váy cũng có vài vết rách.

"À, cái đó là cái đầm chị thích nhất."

Cô cầm lấy chiếc váy đó lên, tay ma sát vào vãi, ánh mắt xao động, như đang hoài niệm về chuyện của quá khứ: "Đây là chiếc váy lúc trước chị thích nhất."

Là lúc còn ở Cao gia, chiếc váy được Tư Duệ một lần ra ngoài duy nhất mua lấy, lúc về thấy sạp bán bán lề đường treo những chiếc váy lúc đó trong mắt cô là những chiếc váy cực kì lấp lánh, cực kì đẹp.

Tư Duệ năn nỉ lắm xe mới chịu dừng cho cô xuống mua, Tư Duệ không dám chậm trể liền lấy nhanh chiếc váy đó với giá rẻ bèo, về đến nhà cô hay thường xuyên mặc nên vãi đã rất cũ và mục.

Ngẫm nghĩ thời gian trôi qua thật nhanh, những đều đến cũng quá bất ngờ, những đều đi lại quá nuối tiếc.

Suy nghĩ một lúc, Tư Duệ khựng lại, cô khẩn trương cúi đầu, hình như tâm trí cô vừa rồi nhớ đến Tư Thần, nhớ đến dáng vẽ lúc anh nhìn cô, nhớ đến ánh mắt dịu dàng ấy.

"Cái này, hay là bỏ đi." Tuệ Hoa chỉ lên chiếc váy trong tay Tư Duệ.

Tư Duệ lắc đầu: "Cứ đem theo đi."

"Được." Dù gì cũng là thứ đồ Tư Duệ thích, Tuệ Hoa không bắt buộc cô phải từ bỏ.

"Chúng ta qua đấy sinh sống, sau khi chị sinh em bé rồi, nếu chị muốn em sẽ đưa chị về đây."

Cổ họng Tư Duệ như có gì đó mắc ngang mà nghẹn lại khó mở lời, cô chỉ lắc đầu như đã tiếp thu câu nói ấy.

"Cốc cốc."

Tuệ Hoa để đồ trên tay xuống, đi ra mở cửa.

Tư Duệ cũng ngóng ra xem, chỉ thấy Tuệ Hoa đứng đó rồi đi ra ngoài, thay vào đó là Vân Quyên bước vào, theo sau là những người hầu trong nhà Lục Tư Thần.

Cũng lâu rồi cô không gặp họ, Tư Duệ có chút khẫn trương, xúc động lại cảm thấy chút tội lỗi, vì bản thân không liên lạc với họ, có khi họ nghĩ cô đã quên họ rồi, không còn nhớ đến lúc trước họ đối xử tốt với cô như thế nào.

Giây phút Tư Duệ sắp lên tiếng giải thích, bọn bọ lại đồng loạt cúi người trước cô, khiến cô kinh ngạc: "Chị..."

"Trước tiên, các chị một cúi người để cảm ơn."

Họ đứng thẳng dậy, dùng ánh mắt nâng niu, quý mến nhìn đến.

"Chuyện này..."

Vân Quyên nói tiếp: "Tất cả các người ở đây, đều man ơn mẹ của em - dì Tư Điệp."

Vân Quyên quay người chỉ từng người nói: "Cô gái này là nạn nhân của mại dâm, cô gái này bị bạo lực gia đình, còn đây là người được mẹ em chăm sóc trong những tháng ngày nằm viện, này nữa, cô gái này được mẹ của em cưu mang lúc cha mẹ bệnh nặng qua đời, còn chị, chị là nạn nhân bị bốc lột sức lao động, tất cả các chị ở đây đều mang ơn mẹ của em."

Tư Duệ ngây ngốc nhìn đến, đầu cô trống rỗng không tiếp thu được lời nói nào của Vân Quyên.

"Em là con của dì Tư Điệp, các chị không thểt trả ơn cho dì nên sẽ trả ơn con của dì ấy."

"Mẹ em..."

Năm đó, bọn họ từng người từng người may mắn gặp Tư Điệp, lúc đó Tư Điệp là chủ một tiệm bánh ngọt tầm chung, không mấy khá giả, nhưng sẳn lòng giúp đỡ thu nhận những người khốn khổ, đi đến bước đường cùng không còn đường lui, Tư Điệp xuất hiện là vị cứu tinh mở đường mới cho họ, cứu giúp cuộc đời họ.

Vân Quyên kể hết sự tình năm đó cho Tư Duệ nghe.

Sau khi Lục Tư Ẩn đưa Giai Trân đang mang bầu về làm vợ bé, Lục Tư Thần không chấp nhận cứ gây chuyện với Giai Trân, sau khi Lục Tư Ẩn phát hiện liền mắng anh một trận, trong cơn tức giận, Lục Tư Thần chạy ra ngoài.

Tối đó chẳng thấy anh quay về, Ái Ly lo lắng không yên, nhưng Lục Tư Ẩn lại rất bình thản nói "nó lớn rồi, nó cứng đầu nỗi loạn, lát nữa sẻ quay về thôi", rồi quay lưng với Ái Ly quay về bên cạnh Giai Trân.

Ái Ly nhìn bóng lưng của người đàn ông mình thương, vừa thốt ra những lời vô tình ấy mà đau đớn. Cô biết, tình thương của Tư Ẩn không còn dành hết cho mẹ con cô nữa, nó đã bị san sẻ cho người phụ nữ ấy. Chồng không quan tâm, bụng man dạ chửa kèm theo con trai chưa quay về, trong thâm tâm u sầu nặng nề.

Tối đó, Ái Ly vác bụng bầu vượt mặt đi ra đi vào ngóng trong, đến giửa đêm, cô đi kiếm Lục Tư Ẩn, nhưng ông lại không có ở nhà, thêm lời thách thức của Giai Trân, lòng như chết lặng, không trông mong gì ở Tư Ẩn, Ái Ly quay về phòng mình tiếp tục chờ đợi, cách lâu cô lại qua phòng Tư Thần để xem anh có quay về chưa.

Đến rạng sáng, điện thoại vang lên tin nhắn từ một số lạ, nội dung tin nhắn là tấm hình bất tỉnh của Lục Tư Thần đang bị chói chặt trong một góc tối, với dòng tin nhắn tống tiền.

Điện thoại cho Lục Tư Ẩn không được, trong lúc gấp gáp sợ hãi Ái Ly chỉ có thể nói cho Tư Điệp biết chuyện, và tự mình sẽ đem tiền đến chuộc người về.

Dù sao họ cũng chỉ cần tiền, có tiền rồi sẽ không sao nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play