Quán cà phê.
Người đàn bà sang trọng bước vào, trên ngón tay trỏ đeo một viên kim cương chối mắt.
truyện tiên hiệp hayBà ta đến bàn ở trong góc, ngồi xuống đối diện với người đàn ông đang đợi sẳn đó.
Bà ta tháo mắt kính nói: "Sao rồi?"
"Mọi thứ đều ổn cả bà chị."
Giai Trân: "Được, rất tốt."
Lý Kha vừa hút thuốc vừa thắc mắc, nhìn bà hỏi: "Bà để nó quay về thừa hưởng hết tài sản của ông ta, rồi bà được gì trong khi đó nó rất ghét bà?"
Giai Trân nhếch môi: "Để nó quay về thừa kế Lục gia, nó là người biết đều nên phải cưới Cao Thục Ái, để nó thừa hưởng Cao gia thì con của nó mới danh chính ngôn thuận thừa kế tài sản."
"Vậy bà được lợi chổ nào?"
"Đương nhiên rất lợi, Cao Thục Ái rất ngu ngốc, nó mang thai con của Tư Thần thì đứa con của nó sẽ thuộc về tôi, đến lúc đó chỉ cần giết Tư Thần, tài sản sẽ giao lại cho đứa con, mà con nó thì còn bọc tả, thử hỏi tài sản đó sẽ danh chính ngôn thuận vào tay ai? Tôi chỉ cần đứa con của Tư Thần, thì tài sản sẽ vào tay tôi."
Lý Kha cười khinh: "Bà chị đúng là lắm chiêu trò."
Giai Trân: "Không phải cái quy định chó chết của Lục Tư Ẩn thì tôi đây phải cực khổ như thế này."
"Bà chị chỉ cần sinh một đứa là được rồi còn gì."
Giai Trân: "Sau khi xẩy thai lần đó, tôi đã mất khả năng mang thai rồi."
Và ngoài cái lần lầm lỡ đó, ông ta chưa hề động vào bà lần thứ hai, cũng chưa
Lý Kha chê cười: "Vậy sao bà không lừa ông ta ngủ với đứa khác, rồi lấy đứa bé đó nuôi."
Trái ngược với nụ cười lúc đầu, mắt bà ta sọc đỏ lên: "Mày thì biết cái gì, ông ta ra quy định, chỉ cần ai sinh ra đứa con của hắn sẽ được làm Lục đại phu nhân, cho dù là người đã chết. Tao không thể mang thai muốn ngồi trên cái ghế này thì phải ngăn chặn những con khác đến gần hắn."
Nói ra thì Lục Tư Ẩn cũng rất cao tay, biết lợi dụng tính dã tâm của bà ta làm lợi cho mình, nếu không bây giờ ngoài Tư Thần ra, Lục Tư Ẩn đã con đàn cháu đống, chứ chẳng phải tre già lẻ loi chỉ một cái măng mọc.
Giai Trân không thể ở lại lâu, sau khi biết mọi chuyện đang tiến chuyển theo kế hoạch bà rất hài lòng, bà lấy ra một sấp tiền đưa đến hắn: "Chỉ cần làm tốt, sẻ không thiếu phần của mày đâu."
"Được thôi."
Giai Trân lấy kiến đeo vào, đi ra chiếc xe đang đợi sẳn rồi quay đi.
Bây giờ chỉ cần đợi Cao Thục Ái mang thai, mọi chuyện sẻ nhanh chóng kết thúc, nhưng không biết cái con ngu ngốc kia làm việc như thế nào rồi, Giai Trân lấy cớ vừa mua bộ trang sức kiêu cô qua thử, ngầm hỏi tình hình.
Sau khi để cô ta chìm đắm trong bộ trang sức lấp lánh đó, Giai Trân hỏi: "Con và Tư Thần sao rồi?"
Cao Thục Ái vẫn mắt sáng nhìn bộ trang sức, giọng trôi chảy: "Tốt lắm ạ, anh ấy sẽ cưới con."
Giai Trân nghi ngờ: "Sau nó thay đổi mau thế, lúc đầu chẳng phải phản đối kịch liệt với con sao?"
Cao Thục Ái cũng không biết lý do khiến anh bỗng chốc thay đổi quan tâm tốt với cô đến thế, chuyện đó cô không nghĩ nhiều, chỉ cần anh đối xử tốt với mình là được.
Còn việc câu hỏi đó, cô lựa lời trả lời, để trong mắt bà cô không phải đứa ngu ngốc: "Là do con một lòng với anh ấy, ngày đem đến quan tâm, còn có... Còn có."
Thục Ái úp úp mở mở, bà ta liền nắm chặt tay cô ta vội hỏi: "Chuyện gì?"
"Là, là chuyện đó, nên anh ấy muốn chịu trách nhiệm với con."
Tuy vẫn chưa xảy ra chuyện gì, Cao Thục Ái nói thế chỉ muốn bà đốc thúc việc kết hôn của cô và anh, Lục Tư Thần lại thương cô đến vậy, cũng sẽ thành toàn cho việc nói dối đó để mau sớm đến với mình.
Giai Trân: "Vậy không bao lâu nữa ta có cháu rồi."
Cao Thục Ái cười gượng: "Dạ."
"Được, tốt, tốt lắm." Mắt bà ta bừng sáng, nhìn đến Cao Thục Ái: "Ta sẽ không để con chịu thiệt, ta và lão gia sẽ mau chóng đến nhà con dạm hỏi."
"Dạ, phu nhân."
___
Tình hình này, Tư Duệ tạm thời nghỉ học mới có thể tránh một số rắc rối, nên Tuệ Hoa đến trường bảo lưu lại điểm cho Tư Duệ, sau đó quay về nhà Tư Thần thu dọn đồ cho cô.
Tư Duệ lúc này nên ở với Tuệ Hoa sẽ tốt hơn ở nhà Lục Tư Thần, việc này Tuệ Hoa cũng có bàn qua, Tư Duệ cũng không ý kiến, giờ cô không còn tâm trạng nào suy nghĩ hay quay về chổ đó nữa.
Vân Quyên cũng xếp đồ qua ở chung với hai người, tạm thời nói dối với những người ở nhà là dẫn Tư Duệ đi du lịch một thời gian.
Chuyện này cũng mau lên báo, nhanh hay chậm bọn người kia cũng sớm biết thôi.
Chỉ là không biết tình hình căng thẳng này, cuộc sống sau này sẽ ra sao nữa.
Lục Tư Thần không về nhà, luôn thâu đêm suốt sáng ở công ty, có thiếu đồ gì thì Hoàng Cảnh Ân sẽ lấy đến cho anh.
Ở công ty một phần làm việc, một phần giải quyết vụ việc Lý Kha.
Lâu lâu lại nhớ nhung điện cho Tuệ Hoa để hỏi thăm Tư Duệ.
Tuệ Hoa cũng không nói thật, cô nói Tư Duệ tinh thần đã ổn, ăn uống đều được, sức khỏe của hai mẹ con rất tốt, chứ thật sự Tư Duệ luôn nhốt mình trong phòng, Vân Quyên và Tuệ Hoa cố gắng lắm mới ăn được đôi chút cháo.
Lục Tư Thần nghe cô như thế rất yên tâm, trong lòng cũng không còn lo lắng nhiều nữa, sẽ không lâu nữa thôi, anh sẽ đến xin lỗi cô, đền bù những thiệt thòi cô nhận từ anh.