“Nghe thì có vẻ là như vậy... Nhưng nếu ta đưa ngươi đến chỗ Âm Dương Phục Tô trận, đến lúc đó ngươi khôi phục, chẳng phải sẽ động thủ với ta sao, chẳng phải ta sẽ lại có thêm một kẻ địch cấp bậc Tiên nhân nữa sao, ha ha... Cho nên ta không dám, quá mạo hiểm…” Dương mỗ nói ra những gì hắn nghĩ mà không chút cố kỵ.  

Nhưng những gì hắn nói đều là sự thật, con ong mật này là Yêu Tiên của Tiên Giới, huống hồ nếu hắn đưa nàng ta đến chỗ Âm Dương Phục Tô trận, phục hồi chín cánh, hoặc là nói khôi phục Tiên lực, lúc đó lại nổi lên sát tâm với hắn, hắn chưa chắc sẽ đối phó được.  

Mà... Cho dù có Hắc Liên, hắn cũng không dám chắc, dù sao Hắc Liên cũng chỉ có thể bảo vệ Nguyên Thần của hắn về mặt Thần Hồn cùng biển ý thức, lại không thể trực tiếp ra ngoài chiến đấu.  

Đến lúc đó, nếu phải đối phó với một Yêu Tiên, một Yêu Tiên thật sự, chẳng phải hắn sẽ luống cuống sao?  

Nghe thấy Dương mỗ nói, Phong Tiên cười khổ nói: “Ngươi hoàn toàn suy nghĩ quá nhiều, hiện tại ta bị nhốt ở đây, ta không có gì phải giấu diếm ngươi cả, để ta nói thật cho ngươi biết, chín cánh của ta đã bị hư hại trong cuộc chiến Tiên Ma, tổn hại không chỉ mỗi như thế này, cũng chỉ còn lại nửa cái mạng.”  

Cảnh giới tu vi từ Tiên Vương đứng ở đỉnh phong rớt thẳng xuống đáy cốc, đến cảnh giới thấp nhất của Tiên nhân, cũng tương đương với cấp bậc tứ chuyển Tán Tiên ở Tu Chân Giới các ngươi, mà nếu còn toàn vẹn Thần Hồn thì mới là tứ chuyển Tán Tiên, còn không ổn định, về phần Tiên thể, thân thể của ta bây giờ đã tàn tạ, Âm Dương Phục Tô trận nhiều nhất cũng chỉ có thể khôi phục chín cánh của ta, nếu muốn khôi phục đến cảnh giới đỉnh phong một lần nữa thì không biết phải mất bao nhiêu năm...  

Trong trường hợp này, ta cũng không biết Âm Dương Phục Tô trận có thể khôi phục được hay không, cho dù chín cánh được khôi phục, cũng có rất nhiều nhân tố không ổn định, cần phải gia cố tu vi, cho nên ngươi không cần lo lắng vấn đề ta có thể sẽ trả thù ngươi hay không, cho dù trả thù thì trong cơ thể ngươi cũng có sức mạnh của Hồng Hoang, ngươi cho rằng ta có thể cùng ngươi liều mạng sao?  

Dương Bách Xuyên nghe xong cảm thấy hình như cũng đúng, là đạo lý này, nhưng hắn cũng không tin hoàn toàn, nhếch miệng cuời: “Muốn được sống yên ổn, ngươi vẫn nên lập lời thề Thiên Đạo đi, thề sẽ không đối địch với ta, đến lúc đó ta sẽ đưa ngươi đến Lam Tâm Cư…”  

Giúp thì chắc chắn sẽ giúp, bởi vì Dương Bách Xuyên chỉ có thể lựa chọn tin tưởng tấm bia đá mà Lam Tâm Tiên Vương để lại đã nói về pháp tắc thần thông≪Phương Thốn Càn Khôn≫, hắn cần phải đi ra ngoài, hắn không thể bị nhốt ở đây, mặt khác, cho dù có Phương Thốn Càn Khôn, nhưng hắn không lĩnh ngộ được đồng nghĩa với việc không mở được kết giới, lúc đó chờ chín cánh của Phong Tiên chữa trị xong, bọn họ có thể liên hợp lại tìm cách phá giải kết giới ra ngoài.  

Dù sao thì cũng là đồng minh, cho dù là Phong Tiên bị gãy cánh, thì cũng vẫn là Phong Tiên, để tìm cách thoát ra, Dương Bách Xuyên biết không thể chỉ dựa vào một mình hắn.  

Nhưng hắn cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng Phong Tiên, cho nên để cho Phong Tiên lập lời thề Thiên Đạo sẽ không đối địch với hắn, Dương Bách Xuyên mới cảm thấy yên tâm.  

Đợi Dương Bách Xuyên nói xong, Phong Tiên ngay lập tức lập lời thề Thiên Đạo sẽ không đối địch với hắn, điều này khiến hắn hơi ngạc nhiên, nhưng cũng coi như tạm thời tin tưởng nàng ta.  

Sau đó Dương Bách Xuyên ôm lấy Phong Noãn rồi trực tiếp đi ra ngoài, giống như trứng pha lê, bình Càn Khôn cũng không thể tiếp nhận Phong Noãn hay là nói Phong Tiên.  

Tình huống này khiến Dương Bách Xuyên suy đoán lần nâng cấp và tiến hóa này của bình Càn Khôn có lẽ chỉ giới hạn ở Tu Chân Giới, nếu muốn tiếp nhận sinh linh cấp bậc Tiên thu vào, sợ là phải đợi đến sau này khi tiến vào Tiên Giới mới được...?  

Nghĩ những chuyện này trong lòng, Dương Bách Xuyên mang theo Phong Noãn đến một không gian rộng lớn trong hang ổ của ong mật, dừng bước trước một cái ao lớn đựng đầy mật ong vàng óng.  

Mặc dù ao mật ong lớn này không tốt bằng tinh thể mật ong, nhưng cũng không phải là một thứ bình thường, đối với Tu Chân giả mà nói nó chính là đồ tốt, bất kể là phục dụng trực tiếp hay dùng để luyện đan thì đều là thiên tài địa bảo chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, một ao lớn như vậy, hắn sẽ không từ bỏ.  

Nhưng đến khi thu thập, Dương Bách Xuyên có chút bối rối, hắn không có thứ gì có thể đựng nhiều mật ong như vậy.  

Lúc hắn đang khó xử, chỉ nghe Phong Tiên nói: “Vì chúng ta đã đạt được thỏa thuận nhất trí mục tiêu, ta sẽ không keo kiệt, tặng ngươi một thứ, dùng để dựng đám Quỳnh Tương này, không cần phải phiền não.”  

Lời vừa dứt, Dương Bách Xuyên nhìn thấy một cái chai nhỏ trong suốt xuất hiện ngay khi Phong Noãn trong tay vừa lóe lên ánh sáng bạc, chữ khắc phức tạp, vừa nhìn đã biết là đồ tốt.  

Chỉ nghe thấy Phong Tiên nói: “Đây là Tiên khí, mặc dù chỉ là Tiên khí cấp thấp, nhưng lại là loại bình đặc biệt dùng để thu thập chất lỏng bên ngoài không gian, luyện hóa là có thể dùng.”  

Dương Bách Xuyên vui mừng khôn xiết cầm thứ trong tay, cảm ơn một câu, lập tức bắt đầu luyện hóa tế máu.  

Sau vài phút, thúc giục thúc giục bảo bình đối diện với một ao lớn mật ong: “Thu…”  

Khoảnh khắc tiếp theo, mật ong vàng óng hoặc là nói Quỳnh Tương Ngọc dịch không ngừng chảy vào bình tiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play