Dương Bách Xuyên liên tiếp hỏi Phong Tiên vài câu, chờ nàng ta trả lời.  

Từ lời kể của Phong Tiên, Dương Bách Xuyên có thể nghe được, trước đó thật ra Phong Tiên và Lam Tâm Tiên Vương là bạn bè, chẳng qua là loại bạn bè trong ngoài không đồng nhất mà thôi, mặc dù nàng ta gọi Lam Tâm Tiên Vương là yêu phụ.  

Điều đó cũng không có nghĩa là họ không phải bạn bè, có đôi khi bạn bè thậm chí còn có thể là kẻ thù.  

Từ điểm này, Dương Bách Xuyên cũng có thể nhìn ra, ở thời Thượng Cổ, có lẽ quan hệ giữa Nhân tộc và Yêu tộc cũng không tệ lắm.  

Hắn cũng biết được vài điều từ trong lời nói của Phong Tiên rằng Ma tộc đã tồn tại từ thời Thượng Cổ, thậm chí chúng còn cực kỳ bá đạo, thực sự là một tai họa lớn.  

......  

Lúc này, nghe Dương Bách Xuyên hỏi lại, Phong Tiên đáp: “Trâu thần Ngũ Sắc là tiên sủng luôn đi theo bên cạnh Lam Tâm Tiên Vương, nó là một con trâu khá là ngu ngốc, có thể xuất hiện ở đây cũng là chuyện bình thường.  

Đối với Miêu Hầu Lục Nhĩ với trứng pha lê mà ngươi nói, ta cũng thực sự không biết, có khả năng là do Lam Tâm bắt về lúc sau đó! Còn đám ong mật kia thực sự chỉ là mấy con ong bình thường mà ta tìm được từ thế giới này hồi đó, mục đích chính là để thu thập mật hoa giúp ta củng cố đôi cánh gãy và quá trình biến đổi, cũng không có gì đáng để nói cả.  

Chỉ là theo pháp tắc thần thông mà Lam Tâm bày ở nơi này khiến quy luật của thế giới thay đổi làm cho mấy con ong biến lớn hơn mà thôi, còn đám Sơn Hùng tồn tại là để thúc giục bọn ong, mà gấu ăn mật chính là trời sinh, đám ong bị gấu trộm mất mật đương nhiên sẽ chăm chỉ kiếm mật hơn, có thể xem đó như là một loại cân bằng của thế giới tự nhiên đi.  

Lúc đó ta cũng không biết tình hình của Hầu tộc ra sao, nhưng ta nghĩ chúng nó cũng giống ta, có thể cũng là vì để phá trứng mà ra, không phải ngươi nói có Miêu Hầu Lục Nhĩ trong trứng pha lê đấy thôi…”  

Dương Bách Xuyên gật đầu, tiếp tục hỏi: “Đại trận trong lời của ngươi là trận pháp nào?”  

“Âm Dương Phục Tô trận, là một loại Tiên trận sử dụng sức mạnh của trời đất để khôi phục bất kỳ tổn thương nào của cơ thể và Thần Hồn, cần có thời gian để tích lũy sức mạnh của sức sống trời đất mới có thể kích hoạt, lúc trước Lam Tâm có nói là trận pháp dùng để khôi phục chín cánh của ta cần sử dụng tinh thể mật ong, chính là mấy cái trứng màu vàng kim bị ngươi thu lại kia.”  

Lúc đó, sau vô số năm vất vả kết tinh của đàn ong, hiện giờ thử tính một chút số lượng là chín trăm, vị chi ra là ta đã ngủ say chín vạn năm, bởi mỗi một vạn năm chỉ kết tinh ra được một trăm tinh thể mật ong.  

Đến lúc khởi động đại trận nhất định phải dùng đến, nhưng theo lời nói của Lam Tâm năm đó, chỉ cần tích lũy ba vạn năm tinh thể mật ong là đủ, mà hiện tại đã trôi qua chín vạn năm... Lam Tâm lại không hề gọi ta thức tỉnh để khởi động đại trận, xem ra là nàng đã gặp chuyện bất trắc…” Giọng điệu của Phong Tiên vốn đã rất bình tĩnh khi nói lời này, năng lực suy tính thật lý trí, nhưng lại cũng hơi buồn.  

Dương Bách Xuyên hiểu ra một chút, xem ra trâu thần Ngũ Sắc kia không nói dối hắn.  

Chỉ là bây giờ hắn không thể hiểu được một chuyện, Lam Tâm Tiên Vương chẳng lẽ thật sự có thể dự báo tương lai? Biết hắn sẽ đi vào đây sao?  

Nếu như hắn không tiến vào thế giới này, chẳng phải là Phong Tiên sẽ không bao giờ tỉnh lại hay sao?  

Vẫn còn một số vấn đề trong chuyện này, bởi vì nội dung của tấm bia và trâu thần Ngũ Sắc đều nói rằng, Lam Tâm Cư có pháp tắc thần thông do Lam Tâm Tiên Vương để lại, những người đến cần phải lĩnh hội được pháp tắc thần thông mới có thể ra ngoài.  

Đi lòng vòng một hồi, Dương Bách Xuyên cảm thấy mình đang bị Lam Tâm Tiên Vương dắt mũi, huống hồ lỡ như trong Lam Tâm Cư không có bất kì cái gì gọi là pháp tắc thần thông Phương Thốn Càn Khôn, như vậy thì chẳng phải hắn sẽ không ra ngoài được sao?  

Ngoài ra còn có một điều kiện tiên quyết là nếu muốn vào Lam Tâm Cư, nhất định phải mang theo Miêu Hầu Lục Nhĩ bên trong trứng pha lê mới được.  

Điều này khiến Dương Bách Xuyên rất khó chịu.  

Hắn nói: “Nói như vậy thì ta cũng chẳng chiếm được chút lợi ích nào sao? Còn không biết có ra ngoài được không, Lam Tâm Cư có pháp tắc thần thông Phương Thốn Càn Khôn hay không, vậy vì sao ta phải giúp ngươi?”  

Hắn biết Phong Tiên bị nhốt trong Phong Noãn nhất định phải được hắn đưa đến Lam Tâm Cư, nếu không nàng ta cũng không thể tự mình rời đi, về phần trâu thần Ngũ Sắc, con hàng kia có lẽ bị hạn chế trong núi Lam Tâm, căn bản là không thể rời khỏi.  

Phong Tiên có chuyện muốn nhờ Dương Bách Xuyên, mà lúc trước đã bị một đòn kia dọa sợ, biết tiểu tu sĩ Dương Bách Xuyên này không thể phán đoán theo lẽ thường, sau khi nghe hắn nói xong, liền kiên nhẫn nói: "Trước hết, ta dám chắc chắn một điều, Lam Tâm Tiên Vương quả thật có pháp tắc thần thông ≪Phương Thốn Càn Khôn≫, sự thay đổi của thế giới này chính là minh chứng.  

Hơn nữa, đường đường là một Tiên Vương đã có thể dự đoán rằng ngươi sẽ đi vào thế giới này, vậy chắc chắn sẽ không đi lừa một tên tiểu tu sĩ như ngươi, nàng ấy nói sẽ để lại cho ngươi pháp tắc thần thông Phương Thốn Càn Khôn thì chắc chắn sẽ có.  

Thứ hai, ngươi cũng có thể lấy được một hồ Quỳnh Tương Ngọc dịch còn có những kết tinh còn thừa, ta nghĩ ngươi cũng đã nhận được rượu mật hoa của Hầu tộc, thiên tài địa bảo của Tu Chân Giới còn lâu mới so được với những thứ này, có những thứ này, đủ để hỗ trợ ngươi đến lúc phi thăng, đây…đối với ngươi mà nói là một cơ duyên lớn, cho nên ngươi cũng không chịu thiệt thòi gì.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play