Ở tầng thứ tám có ba mươi sáu cô gái được mệnh danh là xinh đẹp như tiên, ai ai cũng xinh đẹp tuyệt trần. Nhưng Dương Bách Xuyên không ưng ý ai cả, lạnh lùng cất lời: "Lừa ta hả? Toàn là mặt hàng gì thế này? Gọi bà chủ của các ngươi đến đây uống rượu với ta. Nghe nói bà chủ của tửu lâu các ngươi có biệt danh Tiểu Lão Hổ, ta muốn mở mang tầm mắt, ha ha..."  

Quản sự nghe xong, sắc mặt tối sầm lại. Nhưng đối mặt với Dương Bách Xuyên phát ra khí tức cường đại, bên cạnh còn có một yêu tu mạnh, quản sự chỉ có tu vi Độ Kiếp không dám nổi giận.   

Quản sự cho rằng Dương Bách Xuyên đến gây chuyện, cười gượng nói: "Đại gia, ngài chờ chút."  

Sau đó ông ta đi ra ngoài, đến thẳng tầng thứ chín. Tầng thứ chín không mở cho người ngoài, là địa bàn của chủ quán Lý Đại Nghị và Lôi Tiểu Hổ.  

...  

"Gì cơ? Gan hùm mật gấu hay gì mà dám ngấp nghé phu nhân của ta? Đi thôi, ta sẽ đi xem sao." Lý Đại Nghị đang say bí tỉ lập tức tỉnh rượu hơn phân nửa, đồng thời sắp xếp người đi mời người chống lưng của tửu lâu ra tay.  

Nếu gặp phải kẻ gây rối hoặc kẻ có tu vi cao cường, tửu lâu sẽ nhờ người chống lưng ra tay, bởi vì bọn họ có một tu sĩ Phi Thăng cảnh tọa trấn.  

Ở thành Hồng Diệp không có nhiều người dám gây rối, lại càng không có ai dám trêu ghẹo Lôi Tiểu Hổ. Chưa kể Lôi Tiểu Hổ có người cha Tán Tiên tam chuyển đỉnh phong, nàng ta cũng là một nhân vật truyền kỳ.  

Còn có người chống lưng cường đại!  

Lý Đại Nghị sầm mặt xuống lầu, đến thẳng phòng chữ Thiên ở tầng tám. Hắn ta muốn xem kẻ nào có mắt không tròng dám trêu chọc con hổ cái nhà mình.  

...  

Lúc này, Dương Bách Xuyên đang ngồi trong phòng riêng xa hoa, uống rượu ăn linh quả, nói cười vui vẻ với ba người Chuột Vương, lão Phương.  

Chuột Vương không nhịn được bèn nói: "Thánh chủ, ba mươi sáu cô nương xinh đẹp nhà người ta ai cũng tài nghệ song toàn, ngài không ưng ý một ai ư? Lại còn trêu chọc Lôi Tiểu Hổ. Chuột nhỏ báo cáo Lôi Tiểu Hổ là một con hổ cái chính cống đấy, điều quan trọng là Lôi Tiểu Hổ là phu nhân của Lý Đại Nghị. Ngài ra chiêu này, thật sự là thuộc hạ không tài nào hiểu nổi..."  

"Ha ha... Đây chỉ là biện pháp để gặp Đại Nghị mà thôi. Các ngươi có tin không, lát nữa hắn sẽ trực tiếp xông tới tìm ta." Tên họ Dương nào đó xấu xa nói.  

"Hix... không thể hiểu nổi nhân loại các ngài..." Chuột Vương chép miệng nói.  

Chỉ có lão Phương tự uống rượu một mình, không nói chuyện với họ. Trước mặt Dương Bách Xuyên ông ấy là trưởng bối, không hợp với đề tài này của đám thanh niên.  

Hai người đang nói chuyện thì cửa phòng bị đẩy ra, chưa nhìn thấy người đã nghe thấy tiếng.  

"Đại gia nào tới vậy, ba mươi sáu cô nương xinh đẹp của Thanh Hoa Lâu nhà ta mà cũng không thích..."  

Giọng nói tràn đầy kiêu ngạo.  

Dương Bách Xuyên bưng một chén rượu lên uống cạn, ngẩng đầu nhìn ra cửa và nói: "Đại gia đến từ Trái Đất. Sao nào, ông chủ Lý không phục ư?"  

Lý Đại Nghị đẩy cửa đi vào. Ban đầu vẫn chưa chú ý, nhưng sau khi nghe thấy giọng nói của đối phương thì toàn thân bỗng chấn động, bước vèo vào phòng, tức thì trông thấy Dương Bách Xuyên đang cười khanh khách nhìn mình.  

Mắt Lý Đại Nghị đỏ hoe, cười nghẹn ngào rơi lệ: "Phục... phục chứ, hoàn toàn chịu phục..."  

Trong lúc Lý Đại Nghị nói chuyện, cả người run lên bần bật.  

Mắt Dương Bách Xuyên cũng đỏ hoe. Hắn đứng dậy, bước đến nhìn Lý Đại Nghị, hai người ôm chầm lấy nhau.  

"Đại Nghị..."  

"Bách Xuyên..."  

Hai nam nhân thi nhau rơi nước mắt.  

Không ai nói gì. Đối với Lý Đại Nghị mà nói, hôm nay được gặp Dương Bách Xuyên thì những tủi hổ trong những năm qua lập tức tan thành mây khói vào thời khắc này.  

Mà Dương Bách Xuyên sau khi gặp Lý Đại Nghị cũng buông bỏ được một tảng đá trong lòng. Hắn không có nhiều bạn, nhưng Lý Đại Nghị tuyệt đối là một người bạn của hắn. Ngày xưa gặp gỡ Lý Đại Nghị, ngay từ cái nhìn đầu tiên hắn đã có thiện cảm với người đàn ông xuất ngũ này.  

Hơn nữa, ngay từ đầu hắn đã truyền dạy Võ đạo cho Lý Đại Nghị, sắp xếp cho Lý Đại Nghị đi theo Lưu Tích Kỳ cùng gây dựng sự nghiệp. Có thể nói đế quốc Vân Kỳ ở Trái Đất hồi ấy có công lao to lớn của Lý Đại Nghị.  

Sau đó thành lập Vân Môn, Dương Bách Xuyên lại dạy Lý Đại Nghị tu chân, dẫn dắt hắn ta bước vào con đường tu chân, thành lập Vân Môn ở Trái Đất rồi đến Vân Môn ở Sơn Hải Giới...  

Tất cả những chuyện này Dương Bách Xuyên đều ghi tạc trong lòng. Từ trước đến giờ hắn không coi Lý Đại Nghị là đệ tử Vân Môn, mà là huynh đệ của Dương Bách Xuyên hắn.  

Gần ba trăm năm không gặp, từ khi Dương Bách Xuyên biết tin đệ tử Vân Môn Sơn Hải Giới tiến vào Tu Chân Giới bị Thái Huyền Tông đuổi giết, đệ tử Vân Môn chạy trốn khắp nơi không rõ tung tích, Dương Bách Xuyên lo lắng khôn nguôi.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play