Dương Bách Xuyên không dám nghĩ sang hướng tiêu cực, vì hắn rất sợ đánh mất họ…  

Hành trình đến nhà họ Hách tạm kết thúc, sau khi những người được cứu còn lại cảm ơn Dương Bách Xuyên thì cũng lần lượt rời đi. Kế tiếp, Dương Bách Xuyên và Chuột Vương dẫn lão Phương xuống đường hầm, dốc toàn lực chạy về phía thành Hồng Diệp, nơi Lý Đại Nghị đang ở.  

***  

Một tháng sau, tại thành Hồng Diệp.  

Bấy giờ, ba người Dương Bách Xuyên, Chuột Vương và lão Phương đã tới được thành Hồng Diệp.  

Sau khi liên lạc với tiểu yêu chuyên tìm hiểu tin tức ở tộc chuột Ngũ Hành, họ đi thẳng đến một quán trọ tên Thanh Hoa, vì theo lời thuộc hạ của Chuột Vương thì hiện Lý Đại Nghị đang ở quán trọ Thanh Hoa này.  

Căn cứ vào thông tin truyền tới lúc trước, Lý Đại Nghị chính là nhị lão bản của quán trọ Thanh Hoa. Thể theo tin tình báo của thuộc hạ Chuột Vương, quán trọ này là sản nghiệp của nhà họ Lôi – gia tộc quyền thế nhất ở thành Hồng Diệp, do con gái rượu của gia chủ nhà họ Lôi, Lôi Lão Hổ phụ trách kinh doanh. Tuy có cả một sản nghiệp đồ sộ, nhưng Lôi Lão Hổ lại chỉ có đúng một cô con gái, nên từ nhỏ nàng ta đã bị chiều hư, thậm chí người ngoài còn lén đặt cho nàng ta biệt danh là Tiểu Lão Hổ.  

Chẳng hiểu sao mà Lý Đại Nghị lại lọt vào mắt xanh của con gái Lôi Lão Hổ, thế là chớp mắt một cái đã biết thành nhị lão bản của quán trọ.  

Nghe báo cao xong, khóe miệng Dương Bách Xuyên hơi giật giật, không ngờ Lý Đại Nghị còn gặp được chuyện ly kì như vậy, có điều trong mắt hắn, con gái của Lôi Lão Hổ trăm phần trăm là cọp cái chắc luôn…  

Xem ra tình hình hiện tại của Lý Đại Nghị không hề tệ, Dương Bách Xuyên thoáng thở phào nhẹ nhõm, cũng không còn gấp gáp như trước. Hắn dẫn theo Chuột Vương và lão Phương, thong thả tiến vào quán trọ Thanh Hoa, lúc sắp đến nơi, Dương Bách Xuyên bỗng nổi hứng đùa dai, không muốn tới tìm thẳng Lý Đại Nghị nữa, vì trong đầu hắn đã nảy ra một ý tưởng thú vị hơn nhiều.  

Tuy nói quán trọ Thanh Hoa này là một quán trọ, nhưng thứ nổi tiếng nhất ở đây lại là các cô nương, thế mạnh chính thực chất lại là bán hoa.  

Tên họ Dương nào đó quyết định cải trang thành một vị khách làng chơi… không, phải là một phú ông nhà giàu đến quán trọ Thanh Hoa tìm niềm vui mới đúng. Còn Chuột Vương và lão Phương sẽ đóng vai người hầu đi theo phía sau hắn.  

Trong tay hắn cầm một cây quạy vừa lục lọi được từ đâu đó, nhấc chân bước vào cửa lớn quán trọ Thanh Hoa. Vừa đi, ba người vừa nói chuyện: “Không tệ, quán trọ này thoạt nhìn cũng hoành tráng lắm, cao tầm chín tầng lầu, diện tích cỡ mấy chục mẫu đất, lại còn thiết lập cả trận pháp, xem ra nhà họ Lôi ở thành Hồng Diệp này quả thật không tầm thường chút nào.”  

Rồi hắn lại quay sang hỏi Chuột Vương: “Có mang tiền không?”  

“Bẩm Thánh chủ, trên người thuộc hạ có khoảng một trăm nghìn yêu tinh tệ thượng phẩm.” Chuột Vương vội trả lời.  

“Ừm, chắc là đủ rồi đấy, một trăm nghìn yêu tinh tệ thượng phẩm hẳn cũng đủ chơi thoải mái một lần.” Tên họ Dương nào đó thuận miệng bảo.  

Chuột Vương đứng sau lưng lại nổi cả gân xanh, thầm lẩm bẩm: “Là ngài đòi đi dạo lầu xanh cơ mà, sao lại bắt thuộc hạ bỏ tiền chứ?”  

Đương nhiên mấy lời này Chuột Vương chỉ dám nhủ thầm trong lòng chứ đâu có dám nói toẹt ra ngoài.  

Vừa bước qua cửa lớn quán trọ, một tiểu nhị cười híp cả mắt vội tiến lên nghênh đón, mỉm cười hỏi: “Các vị đại gia tới ăn cơm hay là nghe hát ạ?”  

“Bớt nói nhảm, mau dẫn gia đến căn phòng tốt nhất, sau đó gọi cô nương đẹp nhất ở đây đến hầu, biết chưa?” Tên họ Dương khẽ phe phẩy cây quạt trong tay, còn hất cằm ra hiệu cho Chuột Vương thưởng cho tiểu nhị.  

Cuối cùng Chuột Vương cũng chấp nhận số phận, xem ra lần này thánh chủ thực lòng muốn khiến mình phá sản đây mà. Chỉ là dù lòng đau như cắt, nhưng nàng ta vẫn phải vươn tay đưa cho tiểu nhị một trăm yêu tinh tệ thượng phẩm.  

Tiểu nhị lập tức vui như mở cờ, trước giờ chưa thấy vị khách nào hào phóng tới vậy, trở tay một cái là thưởng liền một trăm yêu tinh tệ thượng phẩm.  

Phải biết rằng một trăm yêu tinh tệ thượng phẩm là đủ tư cách để lên tầng thứ sáu của quán trọ, gọi một trong số những cô nương đầu bảng tới đốt đèn trò chuyện suốt đêm đấy. Tiểu nhị biết lần này mình gặp được khách quý rồi, biểu cảm tức khắc niềm nở hơn hẳn, vừa gật đầu lia lịa như gà con mổ thóc vừa nói: “Dạ dạ dạ, mời vị đại gia này lên tầng thứ tám, ở đó có những cô nương đẹp nhất của quán trọ Thanh Hoa đó ạ, nếu có yêu cầu gì xin ngài cứ nói, đảm bảo sẽ khiến ngài hài lòng…”  

Sau đó tiểu nhị dẫn ba người Dương Bách Xuyên lên tầng thứ tám, mời vào phòng chữ “Thiên”, rồi báo lại chuyện Dương Bách Xuyên ra tay vô cùng rộng rãi cho quản sự ở tầng thứ tám. Kế đó, đích thân quản sự tới đón tiếp, còn gọi toàn bộ những cô nương chất lượng nhất ở tầng thứ tám đến cho tên họ Dương nào đó chọn lựa.  

Tiếc thay chuyện xảy ra tiếp sau đó lại khiến mặt mày quản sự xanh tím hết lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play