Viện trưởng Lâm nhìn Cố Húc một cái rồi thôi. Anh trông có vẻ rất phấn chấn. Bà tiến lên phía trước xong đi thêm vài bước mới nói tiếp: “Lần đầu tôi biết đến ngài Cố là nhờ bộ phim điện ảnh hơn chục năm trước tên [Khúc ca của năm tháng]. Khi đó, Tinh Trầm mới đến viện phúc lợi, chẳng chịu nói chuyện với ai. Ngày nào cũng một mình đọc sách, một mình ăn cơm rồi tự ngồi ngây người.”
“Cho đến một ngày, tôi phát hiện con bé ngồi trước TV…”
“Đài truyền hình kia hay phát lại nên chỉ cần thấy chiếu phim đó, con bé lại ngồi chờ sẵn.”
Nhớ lại Nguyễn Tinh Trầm của khi đó, sắc mặt viện trưởng Lâm có gì đó rất hoài niệm. Bà thở dài, nói tiếp với Cố Húc: “Chắc ngài Cố không biết hoàn cảnh khi đó của Tinh Trầm. Con bé đã chịu rất nhiều khổ cực, đến cười như nào cũng quên cách thể hiện.”
“Nhưng sau đó, tôi phát hiện ra, khi xem bộ phim điện ảnh ấy, hoặc nói chính xác thì là khi nhìn thấy ngài Cố, con bé sẽ cười rất tươi.”
Ban đầu, Cố Húc cứ tưởng viện trưởng Lâm giữ mình lại để nói mấy câu như không được bắt nạt cô gái nhỏ. Không ngờ, anh sẽ nghe được những câu nói kia.
Anh đã từng tưởng tượng ra Nguyễn Tinh Trầm khi đó.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT