Như vậy anh vẫn còn có cơ hội, anh có thể chờ đợi, cho dù anh có đợi mười năm trăm năm cũng không sao, chỉ cần mèo con vẫn ở bên cạnh anh là được.
Sô Ngu đi theo nói: “Đúng vậy, mấy người hiểu lầm rồi. Đồ ăn tới rồi, mau ăn đi.”
Đúng lúc này, món ăn tiếp theo được mang tới, lần này được phục vụ bởi một người phụ nữ với bộ quần áo sáng màu, trên tai đeo hai món đồ trang trí bằng vàng bắt mắt, cô ấy có vẻ quen thuộc với mọi người trên bàn, bưng đồ ăn lên còn cùng nhau chào hỏi.
“Băng Di thượng thần, Lai Sơn, Thiên Sơn, Kỷ Nguy, Nam Châu, đã lâu không gặp, không ngờ hôm nay mọi người lại tới ăn tối cùng nhau.”
Thẩm Lai Sơn nói: “Võ La, đã lâu không gặp, xem mọi người ở đây đều đã biết nhau từ trước, không bằng cho chúng ta thêm vài món điểm tâm được không?”
Võ La cười một tiếng nói: “Đưa các ít ngươi ốc đồng có muốn ăn không? Mấy nguyên liệu khác trong tiệm ta cũng không dám đưa cho các ngươi nhiều hơn được đâu, bằng không hôm nay ta phải đói bụng rồi. Ta cũng không thể chia phần ăn của mình của mình cho các ngươi được.”
Kỷ Nguy gật đầu: “Ốc đồng cũng được, ốc trên núi của ngươi ăn cũng không tệ.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play