Đối mặt với nghi vấn của Nhạc Đồng Quang, Sô Ngu thậm chí trông còn bối rối hơn cô.
Anh tủi thân giải thích: “Đi làm mệt mỏi lắm. Tôi vắt óc tìm cách làm việc, thể chất và tinh thần đều kiệt quệ, vốn cũng chỉ định nghỉ ngơi một chút thôi, hồi trước em không ở đây, tôi không nấu cơm thì chẳng có ai đến giúp đỡ, lại phải tự mình dậy nấu. Bây giờ có em ở bên cạnh, tôi mới có thể thả lỏng một chút.”
Từ trong ra ngoài lời nói của anh cũng rất tủi thân và khó xử, trước kia một mình vất vả như vậy, bây giờ có thêm một người thân đáng tin cậy, cứ tưởng được thả lỏng, ai ngờ lại bị nghi ngờ.
Sô Ngu nằm trên giường, cằm tựa vào hai chân, ánh sáng sớm mai khiến cho đôi mắt của anh cực kỳ trong trẻo, vẻ mặt càng u sầu buồn bã.
Nhạc Đồng Quang mím môi, tim cô bất giác thắt lại.
Đúng vậy, tại sao Sô Ngu không thể được nghỉ ngơi? Một người dù có mạnh mẽ đến mấy cũng sẽ có lúc mỏi mệt. Bình thường vẫn luôn gắng gượng, bây giờ có thêm cô bên cạnh, hắn cũng có thể dựa vào mình, bản thân còn nói sẽ che chở cho hắn, quay mặt đã đi nghi ngờ hắn rồi.
Nhạc Đồng Quang càng nghĩ càng cảm thấy có lỗi, bị Sô Ngu trêu chọc quá nhiều nên cô luôn nghi ngờ chỉ trích mọi việc anh làm. Nhưng thực ra Sô Ngu chỉ muốn nghỉ ngơi chứ không hề trêu chọc cô, làm sao cô có thể hiểu lầm được.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT