Nghe được cỏ có thể ăn được, Nhạc Đồng Quang thật đúng là đã lấy một cây nhét vào miệng. Cỏ Chúc Dư nhìn thì giống rau hẹ, nhưng thực ra nó không có mùi vị gì đặc biệt, chỉ là cỏ tươi mềm, ăn cũng không khó chịu.
Ngôi nhà này có mấy phòng và một phòng khách, cây cối chỉ chiếm một phòng.
Sô Ngu dẫn Nhạc Đồng Quang sang phòng bên cạnh, căn phòng này càng thần kỳ hơn, ở giữa phòng có một hồ nước, trên mặt nước từng bọt khí nổi lên, cẩn thận nghe có thể nghe thấy tiếng nước chảy xao động, không ngờ đây lại là một hồ thông nước.
Nhạc Đồng Quang thấy thế nào hồ nước cũng bằng phẳng, không có lỗ đào trên nền xi măng, mặt nước bị giới hạn trong một thế giới nhỏ bé, không tràn sang một bên. Nhạc Đồng Quang thò tay vào, nước ngập đến khuỷu tay cũng không sờ được đến đáy.
“Đây, đây là nơi nối liền Sơn Hải Giới?!”
“Chỉ là một miệng nối rất nhỏ, nếu rơi vào sẽ không vào được Sơn Hải Giới. Đây là nước suối trên núi, mùi vị cũng không tệ.”
Nhạc Đồng Quang cúi đầu liếm vài ngụm, nước mát lạnh ngọt ngào, hương vị rất ngon.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT