Hiện tại ngoài miệng nói không để tâm lắm, nhưng thực ra mèo con vẫn có lòng ghen tị. Nếu chủ nhân đã có cô rồi mà còn đi xem mấy con sủng vật khác, cô sẽ tức giận thương tâm, thích cái dạng gì cô đều có thể biến thành, không cần phải đi ra ngoài nhìn mấy con tiểu yêu tinh khác!
“Đương nhiên.” Sô Ngu dựng thẳng đuôi lên thề: “Mười vạn năm nay, tôi chưa bao giờ nhìn qua những loài động vật khác. Ngoại trừ em, tôi chỉ có em, tương lai cũng chỉ có một mình em.”
Nhạc Đồng Quang nhìn anh hồi lâu, xác nhận chủ nhân nói thật, không phải đang trêu chọc.
Cô nằm xuống lộ ra chiếc bụng trước mặt anh, cảm thấy có chút xấu hổ, thực ra chủ nhân muốn nuôi gì đều là sự lựa chọn của anh, cô yêu cầu như vậy có chút quá đáng.
Mèo con chủ động đến gần chủ nhân, áp bụng vào miệng, thậm chí còn ôm móng vuốt to lớn của anh liếm lông.
Mèo con hiếm khi chủ động liếm lông cho Sô Ngu, anh giơ tay lên, nhất thời không muốn cử động.
Nhạc Đồng Quang chỉ liếm một lúc rồi bỏ cuộc. Nguyên nhân chính là do bàn chân của chủ nhân quá lớn, liếm rất mệt. Cũng may Sô Ngu đã vô cùng thỏa mãn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play