Băng Di rất sảng khoái đồng ý với Nhạc Đồng Quang sẽ nhanh chóng đưa con mồi đến đó, ông ta vẫn cứ cười như vậy, cười mãi không ngừng như sắp tắc thở đến thở.
Không khí tràn ngập niềm vui.
Điều này khiến Nhạc Đồng Quang tự hỏi liệu cô đã làm sai điều gì, nhưng điều cô quan sát được là cả hai con vật đều không ăn thịt được người ta gửi đến, nhiều như vậy thực sự là lãng phí.
Cô có trách nhiệm nhắc nhở: “Tổ trưởng, vui lòng mang cả nhân viên chăn nuôi quản lý trong phòng thịt tươi nữa.”
Tổ trưởng ngừng cười, nói một câu khiến cô vui mừng khôn xiết: “Nếu bọn chúng không ăn thì cô giữ lại mà ăn.”
Nhạc Đồng Quang hưng phấn đến mức tai gần như dựng đứng, cô đè nén tâm tình kích động của mình, bây giờ cô đã là con người, không thể để lộ đuôi ra ngoài. Đến khu hoang dã thật sự quá tốt, nhiều thịt như vậy cô có banh bụng ra cũng ăn không hết, giữa trưa không cần phát sầu vì đồ ăn, thậm chí cô còn muốn lấy thức ăn thừa để phân phát cho lũ mèo con, nhưng đáng tiếc việc này không được.
“Nhiều như vậy, tôi cũng không ăn hết.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play