Editor: KiL

Sau khi Phùng Khắc Minh đi, Hứa Trạm không gặp khách nữa. Vô cùng đau đớn, đau đầu, đau chân, cả người đều đau.

Cái tên Minh Tử này, người hơn ba mươi, làm sao đột nhiên trở về mười mấy tuổi còn bắt đầu khinh suất? Tên chủ thuê nhà kia cũng không phải là trò đùa, biết anh ta là ai à, đã đưa chìa khóa phòng của một cô gái cho anh ta?

Nhắm mắt lại, có thể trông thấy con gấu đồ chơi nhỏ kia. Rõ ràng đã cũ, có phải khi còn bé đi đâu cô cũng đều ôm nó? Hứa Trạm không nhớ ra được, ấn tượng tựa như là có, nếu không cô cũng sẽ không bởi vì choán tay mà ném guồng nước của anh.

Đau...

Minh Tử lần này nghiêm túc rồi sao? Hứa Trạm thật đúng là không biết anh ta theo đuổi phụ nữ là bộ dáng gì. Lúc tuổi trẻ khinh cuồng khinh suất chính là đánh nhau, trong mắt chỉ có anh em, không chút dính dáng đến con gái. Cũng có thể là có người bạn thuở nhỏ như anh, khi không đánh nhau đều đi cùng với anh. Chờ Hứa Trạm lên Đại học, Minh Tử liền đi bộ đội, đi chuyến này chính là rất nhiều năm. Trại hòa thượng lấy đâu ra tình đậu? Thế là rất dễ dàng đã bị Tô Tĩnh bắt được.

Hiện tại, thật sự là nhà cũ bốc cháy* sao? Ngoại tình mà cũng bá đạo phách lối như vậy?

*nhà cũ bốc cháy: ám chỉ tình yêu của người lớn tuổi như một ngôi nhà cũ bị cháy, không thể chữa được

Đang lúc Hứa Trạm cắn răng nhịn đau, đột nhiên điện thoại vang. Tiếng chuông đặc thù, là Hứa Bác Châu.

"Hứa Trạm! Thế nào rồi, con trai?"

Giọng nói rõ ràng già nặng lại khàn, chấn vang lỗ tai. Hứa Trạm nhìn xuống thời gian, là nửa đêm ở Đức, "Không sao, chỉ là phẫu thuật gãy xương mắt cá chân, dưỡng là được."

"Cái khác thì sao? Đầu, nội tạng, xương sống đều không sao chứ? Có kiểm tra toàn diện hay không? Ba đặt vé máy bay sáng mai quay trở về!"

"Kiểm tra đều làm, đều không sao. Ngài không cần chạy về. Có về con cũng là cái đức hạnh này, yên ổn họp đi." Hứa Trạm dừng một chút, "Thật sự không sao, không cần vội vàng, ba."

Trong ống nghe hô hấp hơi trầm xuống, Hứa Bác Châu mới nói tiếp, "À, vậy được vậy được." Mỗi lần anh mở miệng gọi "Ba" tựa như là lá bùa ngừng lại, thuận tiện kết thúc đề tài kia, đây là ăn ý cùng quy tắc đã nhiều năm giữa hai cha con.

"Hôm qua nhận được tin dọa ba hết sức, muốn lập tức quay về, vẫn là dì Trì nhớ tới Trì Tâm ở Lăng Hải bảo con bé mau chóng tới, nếu không không có tin tức thì chúng ta lo lắng chết mất."

Nhớ tới tu viện Benedict âm u cùng cô gái ép anh không thở nổi kia, Hứa Trạm nhẹ nhàng thở một hơi, "Ừm, theo cùng chịu đựng một đêm."

Phản ứng này quả thật làm thần kinh căng cứng của Hứa Bác Châu thả lỏng, "Trì Tâm là đứa trẻ rất hiểu chuyện, có con bé để ý ba cũng yên tâm hơn, dù sao cũng hơn người ngoài."

"Cô ấy ở Lăng Hải trải qua thế nào?" Không biết sao, ma xui quỷ khiến lại hỏi một câu như vậy.

"Rất tốt." Giọng nói Hứa Bác Châu rõ ràng có một chút vui vẻ, "Đứa trẻ đó học giỏi, thi đại học vào C Đại Lăng Hải lại học nghiên cứu sinh, hiện tại tốt nghiệp vào Viễn Du của bọn con."

"Cô ấy tại Viễn Du?"

"Đúng vậy, mùa xuân năm nay thi vào. Lúc đầu muốn nói một tiếng với con, con bé sợ lãnh đạo, không cho nói." Hứa Bác Châu bổ sung nói, "Nó cũng ở Bộ công trình."

"Ở Viễn Du thế nào?"

"Không tệ, tiền lương cao, các đồng nghiệp cũng tốt. Hiện tại gửi tiền theo tháng về cho mẹ nó, sinh nhật còn đưa dư ra một khoản để mua túi, rất hiếu thuận."

Nghe mà đột nhiên bực bội, Hứa Trạm không tiếp lời.

"Chờ hai ngày này ba họp xong, liền bay qua Lăng Hải chăm sóc con."

"Không cần phiền phức, con có hộ công, ba cũng bảo trọng."

Lại nói tới lui vài câu, Hứa Bác Châu đến cùng vẫn không đạt được khẳng định đến thăm con trai.

Cúp điện thoại, Hứa Trạm ngửa đầu nhìn lên trần nhà, đau. Mẹ nó cô nhóc này, không nói đến hiểu chuyện hay không, nói láo là lưu loát nhất.

...

Trời mưa. Mưa tháng chạp rất lạnh, có thể thấm vào trong xương.

Ở Lăng Hải gần hai năm, Hứa Trạm vẫn không thích ứng được với thời tiết nơi này, nhìn sương mù nổi lên trên cửa sổ thủy tinh cũng cảm thấy lạnh.

Một ngày trôi qua rất buồn phiền, trừ châm kim chính là uống thuốc, phát chán. Cũng may sau khi vào phòng bệnh y tá cuối cùng đã cho phép anh mở máy tính, Chu Dĩ Đông biết tính tình của anh, ngay lập tức bảo người lấy hành lý và máy tính từ bên trong xe ở sở cảnh sát. Có thể xử lí công việc, cũng có thể chuyển dời một chút đau đớn, khá hơn so với nói bịa cực hình chôn trong tường gì đó.

Dương Thạc cũng ở bên cạnh, nâng lấy iPad làm việc. Trận ngoài ý muốn này thực sự đã dọa sợ chàng trai này, chỉ cần không có khách ở đây, anh chàng liền ở đây, một bước không rời mà trông coi, ăn cơm, uống nước, uống thuốc, y tá cũng đuổi không được. Hứa Trạm rất không quen bị người khác nhìn như vậy, cũng hiểu được chỉ có như thế thì thư ký nhỏ mới có thể an tâm, đành phải theo anh chàng.

Không biết là mùi vị ở bệnh viện quá nặng hay là căn phòng trắng toan toát này khiến thị giác người mơ màng, Hứa Trạm có chút không tập trung tinh thần, liếc mắt nhìn Dương Thạc, bỗng nhiên trong lòng có một ý nghĩ, hỏi, "Cậu và Trì Tâm là bạn học?"

"Vâng, đúng thế." Dương Thạc vội ngẩng đầu, "Cô ấy cùng khóa với tôi, là người ngày đó chúng ta nói tới."

"Sau khi tốt nghiệp cô ấy thế nào?"

"Sau khi tốt nghiệp làm thợ cơ khí ở một đại lí xe, hơn một tháng trước từ chức, hiện tại, tạm thời không có công việc." Dương Thạc châm từ rót câu trả lời, không có nhắc đến Viễn Du nữa. Hai anh em này, một người chết sống không cho nhắc đến, một người đã sớm hỏi, lại giống như không biết gì.

Hứa Trạm gật gật đầu, ngày đó để lại danh thiếp cho cô cũng không phải qua loa, hoặc, không hoàn toàn là vậy. Cô liên tục mất đi hai công việc, giúp cô tiến vào đại lí xe Đạo Minh không phải vấn đề, chẳng qua lấy thành tích của cô và lí lịch ở Moss, tự mình tiến vào Đạo Minh cũng không phải là việc khó. Đây đã qua hơn một tháng, còn đang thất nghiệp, là vận khí không tốt sao?

Đã không có công việc, lại giao cho chung cư Duyên Cư nửa năm tiền thuê nhà và tiền thế chấp, còn hiếu kính Trì Phương Hoa theo tháng, mua túi cho bà, vừa tốt nghiệp không quá nửa năm có thể tích luỹ bao nhiêu tiền? Coi như Phùng Khắc Minh lấy việc công làm việc tư trả lương cao cũng sẽ không quá khác người, huống chi mới chuyển chính thức không lâu, lại thêm mấy thứ vụn vặt, hẳn là còn thừa không nhiều.

Đầu óc lại có chút loạn, quay đầu nhìn bên ngoài, mưa rơi xuống không nhanh không chậm, hoàn toàn không có dấu hiệu ngừng. Trời tối, cô hẳn là liên hệ với chủ nhà rồi? Cũng đã phát hiện anh hùng kia ở phía sau giải cứu cô, hai người họ hiện tại gặp gỡ rồi sao?

Dáng vẻ con gấu nhỏ trọc lông bị bắt cóc trong bàn tay lớn kia, thực sự không dễ nhìn.

Mặc dù Hứa Trạm tin tưởng anh em không đến mức làm ra chuyện cầm thú gì, nhưng đây rõ ràng là đưa cô gái đi đến trong lồng. Cái gọi là anh hùng cứu mỹ nhân nếu không phải ngẫu nhiên, thì đều là bẫy! Một thân một mình ở Lăng Hải, thất nghiệp, trôi dạt khắp nơi lại gặp đêm mưa, cô nhóc kia hẳn là rất tuyệt vọng, như vậy được cứu trở về đại khái sẽ hết sức cảm kích Phùng Khắc Minh nhỉ?

Kém gần mười tuổi, Minh Tử nghĩ thế nào? Quả nhiên là li hôn khiến người ta thoát khỏi xiềng xích sao?

"Hứa Xử, Hứa Xử?"

Đang một người suy nghĩ lung tung, chợt nghe Dương Thạc gọi, Hứa Trạm quay đầu, "Hửm?"

"Trì Tâm gửi tin nhắn nói muốn gặp anh."

Hả? Hứa Trạm rất bất ngờ, "À, để cô ấy tới đi."

"Thời gian thăm viếng của bệnh viện đã qua, cô ấy vào không được."

Hứa Trạm suy nghĩ một chút, "Đi đăng ký cho cô ấy thành người nhà đi cùng, để cho cô ấy đi vào."

"A, được."

...

Thang máy mở ra, Dương Thạc mau chóng nghênh đón, "Trì Tâm, sao thế?"

"Anh ấy thế nào rồi?"

"Vẫn ổn."

"Hiện tại có đau không?"

"Chắc đau, có điều, còn có thể xử lí công việc."

"Ồ."

Mỗi câu mỗi hỏi, không có thêm lời thừa thãi, cô gái căn bản không cảm thấy bản thân bây giờ nhìn có bao nhiêu chật vật, Dương Thạc lo lắng mà nhìn cô, tối hôm qua mặc dù bị ép buộc nhưng cô cũng có thể gánh vác, giờ phút này bộ dạng bị sương lạnh đánh mất hồn vía, không khỏi quan tâm nói, "Trì Tâm, xảy ra chuyện gì sao? Có cần tớ giúp cậu không?"

"Hả? A, không cần." Trì Tâm vuốt tóc mái ngang trán ướt sũng một cái, "Tớ chỉ hỏi anh ấy chút chuyện, sau đó liền đi."

"Ồ, vậy thì tốt, bên này, Hứa Xử chuyển sang phòng bệnh VIP."

...

Đứng ở cửa phòng bệnh, Trì Tâm hít một hơi thật sâu. Cô không phải là người quyết đoán, bất kể làm gì đều là ngốc nhất, xoắn xuýt mấy giờ, vẫn nghĩ không ra cách vòng qua anh.

Đưa tay, nhẹ nhàng gõ cửa.

"Vào đi."

Đẩy cửa ra, nhìn sang, trong phòng bệnh VIP xa hoa rộng rãi, Hứa Trạm đã lại là Hứa Trạm. Nửa nằm trên đầu giường, cổ áo sơ mi màu lam nhạt hơi mở, mơ hồ lộ ra áo phông trắng bên trong, bả vai hơi vươn, ngực lưng thẳng tắp, bộ đồng phục bệnh nhân mặc ra khí chất của một bộ trang phục hưu nhàn giản dị; trên bàn ăn y tế có thể di động là máy tính đang mở, nếu như không phải trên trán còn có vết thương, dáng vẻ ôn hòa mang cười lại không mất uy nghiêm này đã là Hứa trưởng phòng khí tràng cường đại trong công việc.

Cái nhìn này liền khôi phục tất cả khẩn trương, Trì Tâm lặng lẽ nuốt một ngụm, "Vô cùng đau đớn à?"

Một thân khí lạnh, khoảng cách xa như vậy mà Hứa Trạm cũng có thể cảm giác được, sắc mặt rét run, cánh môi dường như bạc màu, run rẩy; tóc mái dính vào trán, cảm giác như có thể nhỏ ra nước. Thời tiết Lăng Hải chính là như thế, hôm qua ánh nắng tươi sáng, mặc đồ mùa thu là được, hôm nay mưa cả ngày, nhiệt độ đột ngột giảm, áo khoác trên người cô hiển nhiên là không đủ.

"Vẫn ổn. Làm phiền cô lại sang đây thăm."

Trì Tâm gật gật đầu, hơi do dự, vẫn nói, "Cũng không phải..."

"Có chuyện gì tìm tôi?"

"Ừm."

"Nào, tới nói."

Trì Tâm nhẹ nhàng đi tới, dừng ở chỗ chân giường.

"Đoạn thời gian trước tôi thuê phòng ở tại chung cư Duyên Cư, kết quả bọn họ xảy ra chuyện, hôm qua chủ thuê nhà đến khóa giữ cửa, lưu lại số điện thoại để thương lượng."

"Vậy sao?" Lông mày Hứa Trạm thoáng có chút động, có chút kinh ngạc, cô nhóc này tới gặp anh, anh cho là chỉ có một khả năng: Bởi vì anh từ chối Hứa Bác Châu đến Lăng Hải, cô không thể không phụng mệnh của Trì Phương Hoa lại đến chấm công, không nghĩ tới mở miệng lại là nói thẳng chuyện phòng ở.

"Hôm nay tôi gọi điện thoại tới, chủ thuê nhà nói đã có người đi tìm anh ta, lấy chìa khóa đi." Nói, cô gái mấp máy môi, "Nói là... Anh trai tôi."

Không biết sao, một chút khác thường trong lòng khiến Hứa Trạm có ý cười, "Cô cảm thấy là tôi?"

Nghe vậy mặt Trì Tâm hơi đỏ, vội vàng lắc đầu, "Không không không, tôi biết không phải là anh! Chủ thuê nhà nghe rất tức giận, nói người kia rất cường tráng, rất hung hãn, suýt chút hại anh ta báo cảnh sát. Tôi nghĩ, người kia hẳn là... Phùng tổng."

Hứa Trạm không lên tiếng, Phùng Khắc Minh có thể giấu cô đi tìm chủ thuê nhà tự nhiên là có đạo lí cô chắc chắn sẽ đoán được, cái tên bắt con gấu nhỏ kia, quả nhiên không phải tự tin vô ích.

"Trước đó Phùng tổng vẫn luôn đối xử với tôi rất tốt. Cũng là một chị gái làm hành chính ở Moss giúp tôi liên hệ phòng này, hiện tại xảy ra chuyện, nếu như nghe lời kể, có thể ra tay giúp tôi chắc chắn là anh ấy."

Giọng nói của cô nhóc này khi còn bé đã vừa ngọt vừa mềm, miệng cong lên cực biết làm nũng. Lớn lên cũng không có nhiều thay đổi, nhớ lại giọng nói nhỏ tối qua kể chuyện xưa, thêm vào cảm xúc nhỏ của mình rất biết phủ lên bầu không khí, lúc này từng chút một nghiêm túc, tất cả đều là dựa vào và tín nhiệm đối với người đàn ông. Phùng Khắc Minh nếu mà ở đây, nhất định thỏa mãn.

"Cô muốn tôi tìm Phùng Khắc Minh cầm lại chìa khóa của cô?"

"A, không, không phải, " Cô lắc đầu lần nữa, "Tôi có phương thức liên lạc của Phùng tổng. Hôm nay tôi cũng lấy tiền rồi, sẽ tiếp tế anh ấy."

Hứa Trạm đột nhiên hiếu kì, "Vậy tại sao tới tìm tôi?"

Ngừng mấy giây, cô nhẹ nhàng hít một hơi, "Tôi... Tôi biết tôi không thể đến Moss nữa, không nên liên lạc với Phùng tổng nữa. Sau này cũng sẽ không. Chỉ là lần này, tôi thật sự không có cách nào, muốn hỏi anh một tiếng, tôi... Có thể tìm anh ấy không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play