Editor: KiL
Nhà trọ độc thân một phòng ngủ một phòng khách, phòng khách đã nghiễm nhiên bố trí thành phòng máy, máy tính, các loại dây cáp, còn có biểu đồ trên tường; không có bàn ăn, không có ghế sofa, ngoài chiếc ghế xoay thì không còn chỗ chứa thêm người thứ hai. Phòng bếp sáng sủa sạch sẽ, không có nửa chút khói lửa; trong tủ lạnh, bánh mì lát, rau xà lách, thịt, đầy đủ làm sandwich một tuần.
Phùng Khắc Minh cười cười, đóng cửa tủ lạnh, quay đầu. Cái nhà này, hoàn toàn không có mềm mại đáng yêu nên có của một cô gái, lại liếc mắt liền có thể nhìn ra là nhà của cô. Đi qua lối đi nhỏ chật hẹp, tiến vào phòng ngủ.
Trong phòng ngủ trải thảm, giẫm lên liền biết hàng rẻ, có điều coi như dày dặn. Không có giường, chỉ có nệm, tủ quần áo giản dị cùng với mấy cái rương cất đồ. Cả phòng tựa như chiếc giường lớn, nhìn sang đều là màu hồng nhạt, hương thơm của cô gái phả vào mặt, không che đậy được. Trong phòng ném đầy đệm dựa, một con gấu teddy nhỏ ngồi bên gối. Phùng Khắc Minh đi qua, khom lưng nhặt lên.
Đồ chơi nhỏ rất sạch sẽ, có điều nói ít cũng phải tầm mười năm, lông đã gần như trọc, chỗ đường nối ở cổ cũng từng khâu lại không chỉ một lần, vừa nhìn chính là mang theo từ khi còn bé. Cô nhóc này, buổi tối còn ôm gấu nhỏ ngủ hả?
Rương cất đồ xem như là tủ đầu giường, phía trên có một chiếc đèn bàn, hai quyển sách. Vừa nhìn tên sách phía trên, khóe miệng người đàn ông càng toét ra, tiểu thuyết tình cảm vườn trường. Còn tin cái này? Ngón tay đẩy ra, quyển phía dưới thế mà là nhật ký.
Đầu năm nay còn có người viết nhật ký? Bên ngoài có phong cách phục cổ, dây cài da, khóa gỗ nhỏ. Cầm ước lượng trong tay, trả về. Bỗng nhiên điện thoại vang, Phùng Khắc Minh nhận, "Cái gì?? Được, tôi lập tức tới!"
Thuận tay bỏ gấu nhỏ trong tay vào túi áo, nhanh chân ra cửa.
...
Từ ga-ra tầng ngầm đi lên thang máy khu nội trú, tay Dương Thạc vẫn còn hơi run, không ngừng kiềm chế không chỉ là khẩn trương mà còn là kích động. Chẳng qua vừa mới mười giờ, đây đã là đợt người thứ ba đến thăm Hứa Xử vào sáng nay, cũng là nhóm nặng kí nhất: Tổng giám đốc chấp hành Viên Phong và tổng thanh tra nhân sự Chu Dĩ Đông của tổng bộ Hoa Đông tập đoàn Viễn Du.
Kì thật sáng sớm bệnh viện không mở cửa thăm viếng, Chu Dĩ Đông với tư cách là người phụ trách đơn vị có liên quan là người đầu tiên chạy đến bệnh viện, mà người phụ trách pháp vụ cùng quản lí xe cộ sau khi tìm hiểu tình huống chia ra đến chỗ cảnh sát giao thông xử lí tai nạn xe cộ.
Đây chính là tổng thanh tra nhân sự của tổng bộ Hoa Đông, nắm quyền điều động, bình xét quyền sinh sát toàn bộ nhân sự khu Hoa Đông, là quan lớn VP nghiêm chỉnh, đừng nói Lăng Hải, là người mà tổng bộ ở Thủ đô cũng phải nể mặt, trước mặt người có cấp bậc thấp hơn anh ta một bậc là Hứa Trạm này nghiễm nhiên bộ dạng của người anh lớn quan tâm đầy đủ, từ chữa bệnh dùng thuốc đến theo bên mình săn sóc, hỏi han từng li từng tí, sau đó tự mình trở về báo cáo thương tích, ngay sau đó lại cùng đi với tổng giám đốc đến thêm một chuyến.
Dương Thạc đã làm thư ký mấy tháng, biết đây không chỉ là trình diễn ngoài mặt của tổng thanh tra nhân sự, nghe nói trước khi Hứa Trạm được điều đến Hoa Đông đã có quan hệ cá nhân rất tốt với Chu Dĩ Đông, mặc dù không biết nguồn gốc như thế nào, nhưng trong mắt Dương Thạc cái này không kém gì so với giao tình giữa anh chàng và các sư huynh đồng môn thân thiết.
Lúc Chu Dĩ Đông cau mày ngồi bên cạnh Hứa Trạm, tim Dương Thạc cũng sắp nhảy ra cổ họng. Nhưng Hứa Xử thật không hổ là Hứa Xử, trong báo cáo của anh với bạn tốt kiêm lãnh đạo, trận tai nạn xe cộ này được miêu tả thành nếu như không phải chàng trai Dương Thạc phản ứng nhanh kịp thời né tránh, hôm nay Hứa Trạm anh sẽ không còn sống nằm ở đây. Một trận đại hoạ, đại hoạ mà Dương Thạc cho là mất toi tiền đồ của anh chàng, đột nhiên liền thành điểm cộng cơ hội đặc biệt từ trên trời giáng xuống.
Tiễn tổng thanh tra nhân sự ra ngoài, thư ký Tiểu Từ theo tới cùng vỗ nhẹ vai anh chàng, nhẹ nói: Dưỡng thương cho tốt, có thể đây là ông chủ tốt nhất đời này cậu gặp được, người anh em, hãy trân quý.
Cái gì gọi là ông chủ "Tốt nhất"? Chỉ cần Hứa Trạm ở đấy, đây chính là ông chủ "Duy nhất" đời này của Dương Thạc! Nếu như Hứa Xử ở lại Lăng Hải, anh chàng nhất định sẽ đi theo làm tùy tùng, chỉ cần Hứa Xử không từ anh chàng, anh chàng tuyệt đối không điều đi; nếu như Hứa Xử trở lại Thủ đô, anh chàng cũng đi theo. Sau này cũng muốn làm việc dưới quyền của Hứa trưởng phòng, có lãnh đạo đảm đương thế này, làm gì cũng sẽ tiền đồ vô lượng!
Vết thương trên trán cũng không nhẹ, nhưng bây giờ Dương Thạc không cảm thấy đau chút nào, tinh lực mười phần, nhất định phải thu xếp chu đáo tất cả việc nằm viện, công việc cùng sinh hoạt của Hứa Trạm giống như lời nhắn nhủ của Chu Dĩ Đông.
Trì Tâm đã đi, cái gọi là anh em cách mấy tầng này để cô đi là chuyện đương nhiên. Lúc rời đi, Dương Thạc không nhắc đến tình hình trong phòng bệnh lúc sáng sớm với cô, hiển nhiên cô không biết lúc mình ngủ say thì người anh trai kia phải nhịn đau, chịu đựng thế nào. Trước khi anh chàng còn không rõ ràng rốt cuộc bọn họ xảy ra chuyện gì, Dương Thạc quyết định giữ kín như bưng, tựa như cuốn lịch ngày nhỏ viết tay trong khe hẹp ngăn kéo kia.
...
"Lão Hứa!!"
Cửa rầm một tiếng đẩy ra, tiếng nói thô to, hùng hùng hổ hổ, người đàn ông này như một chiếc xe tăng. Đây chính là Phùng Khắc Minh, bạn từ thuở nhỏ của Hứa Xử, Dương Thạc nhanh chóng đứng dậy, "Phùng tiên sinh, "
"Đây mẹ nó là chuyện gì xảy ra?!"
Phùng Khắc Minh đến trước giường, Hứa Trạm nhăn mày, "Cậu nói nhỏ chút đi. Đầu tôi đau." Lại nhìn Dương Thạc, "Cậu cũng đi nghỉ ngơi cho tốt, không cần lo lắng tôi ở đây."
Dương Thạc thức thời rời đi, vẫn không nhịn được thêm một câu: "Hứa Xử, tôi ở ngay sát vách, có chuyện gì ngài gọi tôi."
"Được."
Đưa mắt nhìn Dương Thạc đi ra ngoài, Phùng Khắc Minh nhíu mày, "Là thằng nhóc này lái xe? Vừa nhìn chính là còn non và xanh lắm!"
"Không phải trách nhiệm của cậu ta, cậu đừng ồn ào."
Phùng Khắc Minh không lên tiếng, đi qua nhìn vết thương của Hứa Trạm một chút, cầm lấy đơn đăng ký bệnh tình, lắc đầu, "Ít nhất phải hai tháng cậu mới có thể đứng lên được, lưu lại tổn thương này, về sau còn không chắc sẽ có chuyện gì."
"Trước đừng quản sau này, " Hứa Trạm nói, "Trước mắt liền phiền phức, hai ngày nữa tôi thật sự có việc, cậu phải đi lo liệu giúp tôi."
"Tôi đã biết là có chuyện!" Phùng Khắc Minh quẳng đơn đăng ký xuống, "Không có chuyện thì có phải cậu định hai tháng sau mới nói cho tôi hay không!"
Hứa Trạm không để ý đến anh ta, "Hai ngày nữa Thẩm Tiêu đến học viện ngoại ngữ Lăng Hải công tác, tôi phải đi đón."
Nghe xong tên, Phùng Khắc Minh cười, "Cuối cùng giám sát vẫn đuổi theo đến Lăng Hải rồi?" Thẩm Tiêu là học trò tâm đắc của mẹ Hứa Trạm, bao nhiêu năm như con gái ruột, Hứa Trạm cũng cảm kích và hảo cảm. Nhưng Phùng Khắc Minh lại xem thường, từ đầu đến cuối anh ta đều cảm thấy cô gái kia ý của túy ông* ở Trạm không ở mẹ, kết quả là, không quá chào đón.
*gốc là Túy ông chi ý bất tại tửu: ý của túy ông không phải ở rượu, ám chỉ có dụng ý khác
"Bớt nhảm. Cuối tuần mẹ tôi cũng tới họp, vừa vặn cùng một chỗ. Cậu cứ nói tôi đi công tác, tuyệt đối đừng để mẹ tôi biết."
"Hả? Dì cũng muốn tới sao? Vậy được, tôi thu xếp kĩ càng một chút."
"Ừm, đừng chỉ thu xếp, cậu theo cùng một chút." Nói rồi Hứa Trạm rút một tấm thẻ trong ví tiền bên gối, "Cho."
Phùng Khắc Minh nhận lấy, cười. Hứa Trạm là đứa con hiếu thảo nhị thập tứ hiếu, chưa từng nói chữ "không" với mẹ của anh, đừng nói bà tự mình đến, chỉ riêng Thẩm Tiêu, Hứa Trạm ở đây liền triển khai tư thế nghênh đón xa giá của vua chúa. "Cậu yên tâm, tôi có vừa sức để dùng, tuyệt đối là đãi ngộ 5 sao. Đi cùng, ăn cùng, trò chuyện cùng, ba cùng đến nơi đến chốn, không đủ nữa, tôi tự mình bay cùng đưa về Thủ đô?"
"Xéo đi."
Hứa Trạm mắng một câu, đưa tay lấy nước, Phùng Khắc Minh vội cầm, mở nắp bình đưa cho anh.
"Lúc nào xuất viện, chuyển tới chỗ tôi đi?"
"Thôi đi, cậu cũng ở trong khách sạn rồi, tôi còn qua làm gì."
"Sao có thể ở mãi trong khách sạn chứ." Phùng Khắc Minh kéo ghế ngồi xuống, "Tôi sắp xếp căn hộ ở Hoàn Giang kia ra ở trước, cách cửa hàng cũng gần. Cậu qua đây, hai ta vừa vặn."
"Thôi, tôi có hộ công, đến lúc đó mời thêm dì nấu cơm là được."
"Hộ công nào có thuận lợi như tôi?"
"Không được, tôi chịu không được mùi khói thuốc trong nhà cậu."
Câu này, đương sự tựa xe tăng ở đối diện bỗng nhiên sửng sốt một chút liền không lên tiếng. Hứa Trạm cười, vặn bình nước đập tới, "Sao vậy?"
Chuyện Phùng Khắc Minh cai thuốc này là nghe nói từ trong miệng Tô Tĩnh, rốt cuộc có phải vì cô nhóc kia không vốn đã không khảo chứng. Đêm năm mới anh ta đổi điện thoại gọi cho cô, Hứa Trạm ngay bên cạnh nghe, điện thoại thông, cô gái ở bên kia "Alô? Alô?", Minh Tử ở đây làm sao cũng không thể mở miệng được, một tên đàn ông to lớn, thế mà sợ. Cũng chính là một khắc này, Hứa Trạm đột nhiên rõ ràng thật ra hai người này cũng không có gì cả, nhưng mà, anh ta lại chủ động cai thuốc, chính là không hiểu sao lại nặng như thế.
Phùng Khắc Minh mở bình ra cũng nốc hai ngụm, nhấc chân khoác lên giường Hứa Trạm, cũng nửa nằm, khoan khoái dễ chịu.
Đến chăm sóc người bệnh mà tư thế như ông lớn, Hứa Trạm không ngạc nhiên chút nào, liếc qua hỏi anh ta, "Đó là thứ gì?"
Phùng Khắc Minh thuận theo cúi đầu nhìn, lần ngồi xuống này trong túi áo khoác căng phồng lộ ra một đầu gấu vải nhỏ, lấy ra, xoa nắn mũi gấu nhỏ một chút, "Duyên Cư bùng rồi, cậu đã nghe nói chưa?"
"Chung cư cho thuê dài hạn?"
"Đúng, lấy chỗ nọ đắp vào chỗ kia chơi bỏ đi, hố một đám người. Chủ thuê nhà không lấy lại được tiền thuê nhà, đám khách trọ ít nhất cũng giao nửa năm tiền thuê nhà, hiện tại tháng chạp dẫn đến không có chỗ ở. Tranh chấp mấy lần kinh động đến 110, không can ra được. Kiện cáo là không đủ khả năng, chỉ xem ai cứng rắn."
"Ừm, " Hứa Trạm nói, "Hai bên đều là khổ chủ, cầm hợp đồng đến mà không có người trung gian kia cũng phiền phức, tốt nhất là thương lượng đi."
"Chủ thuê nhà dù sao cũng là người sở hữu phòng ở, tài sản cùng tổn thất đặt ở trong càng lớn hơn, cũng tức giận hơn nhiều, từng người đỏ mặt tía tai, tổn hại đến khách trọ!" Phùng Khắc Minh nói, "Cô gái độc thân vừa tốt nghiệp còn có thể nói chuyện à? Chờ đấy bị người ta ăn hiếp!"
Hả? Hứa Trạm nghe ra không đúng, "Nói người nào đấy?"
Phùng Khắc Minh nhếch miệng, "Cậu cứ nói đi?"
"Trì Tâm?" Hứa Trạm kinh ngạc, "Cô ấy thuê Duyên Cư?"
"Ừm. Vốn chủ thuê nhà ở vùng khác, nhận được tin tức thì đã muộn, hôm qua trực tiếp tới đổi khóa cửa, đêm hôm khuya khoắt liền ném cô ấy trên đường."
"Cái gì??"
Một câu phản ứng theo bản năng này nghe giống như là bất bình, vừa vặn hợp với tâm tư của Phùng Khắc Minh, trực tiếp mắng, "Mẹ nó thằng cháu trai kia! Thừa dịp cô nhóc không ở đó, để lại mảnh giấy liền khóa cửa, khí thế cũng không phải là có ý thương lượng! Cô ấy cũng hơi xui, sau khi rời đi khỏi bên chỗ tôi mới thuê đến, giao một mạch nửa năm tiền thuê nhà, còn ở chưa đủ một tháng đã xảy ra việc này."
Xảy ra tin tức bất ngờ, Hứa Trạm lập tức không nói nên lời, lúc sáng sớm cô nhóc kia ra đi nhìn vẫn yên lành, về phần tối qua, anh nhất thời đúng là không nhớ nổi bộ dáng của cô, làm sao rồi?
"Buổi sáng hôm nay tôi đi tìm tên cháu trai kia, bà nội nó chứ, đàn ông mà tính đàn bà, thấy tôi thì trực tiếp lấy ra sổ nhỏ còn có máy tính, nói Duyên Cư đã nửa năm chưa giao tiền nước, phí quản lý tài sản, còn khất nợ bốn tháng tiền thuê nhà. Cái này mẹ nó liên quan gì với khách trọ? Nói gì mà thông cảm lẫn nhau, chia sẻ một nửa tiền thuê nhà. Tôi mẹ nó cũng không khách khí, suýt nữa nện một quyền lên mặt, anh chia sẻ một nửa tiền thuê nhà nửa năm này đi rồi lại nói!"
Hứa Trạm nghe vậy cau mày, sao anh ta lại đi tìm chủ thuê nhà rồi? Không hỏi trong lòng liền xuất hiện càng nhiều cảm giác không rõ, "Trì Tâm biết chuyện này không?"
"Khóa cánh cửa này của một cô gái, liền mẹ nó nên đánh cho gã tè ra! Nếu không phải đồ còn khóa trong tay gã, tôi còn chẳng muốn nói nhảm!"
"Minh Tử! Hỏi cậu đấy, Trì Tâm có biết không?"
Phùng Khắc Minh không đáp lời, từ trong túi trong áo khoác lấy ra một cái chìa khóa treo lên cổ gấu nhỏ, "Cô ấy sẽ biết."
Gấu nhỏ trong bàn tay to của người đàn ông lộ ra vừa khờ dại vừa nhỏ bé, bị dày vò mà không có tí sức lực để chống đỡ, nhìn vào mắt, Hứa Trạm đột nhiên đau đầu....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT