Làm sao lựa chọn đây?
Khoảnh khắc này đúng thật tôi đã khựng lại một lúc, anh ấy cũng không gấp, cứ mỉm cười yên lặng nhìn tôi.
Không có một chút cảm giác áp bức nào, cơ thể tôi đã hồi phục như trước, còn ngửi được mùi trầm hương nhàn nhạt tỏa ra từ phía anh, nhưng mùi hương này lại pha lẫn một chút mùi máu lạnh tanh tưởi, lạnh theo kiểu buốt giá thấu xương ấy.
Xung quanh tĩnh lặng như tờ, đám quỷ đang quỳ khắp trên mặt đất, hơi cũng không dám thở mạnh.
Mà... bọn nó cũng có hơi đâu mà thở.
“Tôi đồng ý.” Tôi nghĩ đến bà ngoại và mẹ, trong lòng liền đau thắt.
Tôi biết rất rõ bản thân đang giao dịch gì với lệ quỷ, cũng đã làm trái với lời dặn phải tự bảo vệ bản thân của bà từng nói với tôi.
Thứ khiến tôi hiểu rõ hơn chính là, cái câu đời đời kiếp kiếp của anh có ý nghĩa gì.
Không phải một đời một kiếp, xong một kiếp này thì đến kiếp sau sẽ bắt đầu lại, đời đời kiếp kiếp bị anh cầm tù, không còn cơ hội nào khác nữa.
“Ô thế à? Cứ vậy mà đồng ý rồi sao?” Ánh mắt của anh rất kỳ lạ, không có một chút ý cười nào cả.
Tôi gật đầu chắc chắn lại lần nữa.
Sẽ không ai hiểu được, bao gồm cả mẹ và bà ngoại cũng không biết, rốt cuộc nhà họ Dương đã đối xử với tôi như thế nào.
Sự căm hận này, suốt cả cuộc đời cũng sẽ khắc cốt ghi tâm trong tôi.
Nhưng nào ngờ, đầu vừa gật xuống thì nụ cười trên khóe môi anh càng u ám, cứng nhắc nói: “Hahahaha, đồng ý rồi! Nàng vậy mà đồng ý thật rồi!”
Tôi tỏ vẻ khó hiểu, không biết anh ấy đang cười gì.
Thứ mà tôi muốn biết bây giờ chính là giao dịch của chúng tôi có phải đã thành, khi nào nhà họ Dương mới bị diệt vong.
Nhưng anh lại không cho tôi câu trả lời, chỉ đưa tay đỡ trán cười dữ dội hơn, đó là loại phì cười, đến mức toàn thân phát run, dưới đáy mắt đều là sự chế giễu, khiến tôi có cảm giác như vừa bị trêu vậy.
Tôi vẫn mặc kệ và lấy hết can đảm hỏi: “Có được không?”
“Có được không à?” Anh ấy ngưng cười, nhưng lại không thả cánh tay đã đỡ trán xuống, chỉ thấy trong khe hở chính là con mắt đỏ rực của anh, trông rất đáng sợ còn bộc lộ ra sự cười nhạo nồng nặc.
“Cho dù nàng có đồng ý hay không thì đời đời kiếp kiếp cũng không thoát khỏi bàn tay của ta đâu, bổn vương không cho nàng luân hồi thì nàng cũng không trốn đi đâu được!”
“Cho nên nương tử à, có phải nàng vừa làm một chuyện rất ngu ngốc không?”
Chỉ một câu nhẹ nhàng đến thế, vậy mà nó lại xuyên thấu sự lạnh lẽo lan rộng khắp cơ thể tôi, khiến cho tôi cứng đờ ngay tại chỗ, tư duy cũng không còn lưu thông được, chỉ còn lại hơi thở nặng nề đến không chịu được.
Cũng đúng nhỉ, mình đang làm chuyện ngu ngốc gì chứ, vậy mà lại muốn giao dịch với lệ quỷ, mạng sống còn đang trong lòng bàn tay người ta kia mà.
Giây tiếp theo, chưa kịp đợi tôi phản ứng lại thì anh đã vòng tay qua eo tôi, bàn tay lạnh lẽo kia giơ một ngón lướt từ phần ngực, dần dần đi xuống dưới, cuối cùng cũng ngừng tại đùi của tôi và bóp nhẹ.
Tôi cắn răng, dùng ánh mắt căm phẫn nhìn anh.
“Ánh mắt này, ta rất thích đó.”
Rồi anh khom lưng xuống, ghé sát vào tai tôi, từng câu từng chữ như cây kim sắc nhọn đâm thẳng vào tim tôi: “Nhưng thật sự nàng rất ngu ngốc, đến mức khiến cho ta có chút không nỡ để nàng chết ngay lúc này.”
Dứt lời thì có gì đó ướt ướt lướt qua tai tôi, anh ấy vừa liếm tôi sao?!
Tôi kịp thời phản ứng lại, muốn đưa tay đẩy anh ấy ra.
“Nào! Mau đưa nương tử của ta về phòng đi, bây giờ bổn vương đang cao hứng, trước tiên sẽ cùng đám quỷ mới các người uống vài chén rồi mới quay về động phòng.”
Anh ấy buông tôi ra, hất nhẹ tà áo.
Trăm quỷ reo hò, đồng loạt nhốn nháo đứng dậy.
Thấp thoáng tôi nghe được giọng nói của anh: “Làm gì có tân nương nào không có khăn che đầu, mau đội lên cho nàng ấy đi.”
Thế là từ đâu có một tấm che đầu màu đỏ bay đến, phủ lên đầu tôi, giây phút đó, tôi đang phẫn nộ nhìn thẳng vào con lệ quỷ trước mặt.
Anh ấy đứng ngay đó, ung dung nhìn tôi, trong mắt lộ ra một chút thanh lãnh.
Sau đó liền nhoẻn miệng cong lên một nụ cười rất gợi đòn!
Cuối cùng, tôi không còn nhìn thấy gì nữa.