Hai ngón tay lạnh như băng đang nâng lấy cằm của tôi.
Tôi cố gắng muốn mở mắt ra, càng muốn mở miệng trả lời người đó, nhưng lại cái lạnh tê buốt đó bóp nghẽn không tài nào thở được.
Luồng khí lạnh đó bắt đầu lan rộng từ cằm xuống khắp cơ thể, khiến cho da thịt tôi đông cứng lại, chẳng khác gì như miếng thịt vừa bị quăng vào hầm chứa đá, không thể cử động, cả người đơ như một khúc gỗ.
“Đừng sợ, sẽ nhanh thôi, đợi khi nương tử chết, chúng ta sẽ có thể danh chính ngôn thuận thành thân động phòng rồi.”
Lời này vừa nói ra, trong phút chốc tôi bị dọa cho hồi phục lại ba phần lý trí, nhưng tôi vẫn không nói được gì, căn bản là không thể nào mở miệng được.
Tôi chỉ đành gào thét liều mạng gào thét trong lòng: “Đừng mà, nhà họ Dương còn chưa chết, sao tôi có thể chết trước được!”
“Nàng muốn nhà họ Dương chết sao? Đó không phải là nhà của nàng à?”
Tôi ngẩn người, cũng phát hiện ra luồng khí lạnh buốt giá đó đã ngừng lan tỏa, nhưng khi nãy rõ ràng tôi đâu nói chuyện được, không lẽ người đó có thể đọc được nội tâm mình sao?
“Đúng vậy đấy nương tử, đương nhiên vi phu có thể nghe được rồi, nàng còn chưa trả lời câu hỏi của ta đấy. Tại sao nàng lại muốn đám người đó chết? Hửm?”
Một tiếng ‘hửm’ thật nhẹ, cằm của tôi cũng theo đó mà nâng lên.
Vết thương trên mặt cuối cùng cũng lộ ra, giọng nói ngập tràn ý niệm giết chóc vang lên: “Là ai đánh?”
“Nhà họ Dương! Dương Lâm! Chỉ cần anh có thể giết hết bọn chúng, tôi nguyện ý vì anh làm mọi thứ!” Tôi không một chút do dự trả lời.
Vừa dứt lời, sự lạnh buốt trên cơ thể đã biến mất, bao gồm cả sự mê man và cảm giác áp bức cũng tiêu tán triệt để.
Đầu óc tôi bỗng chốc như bừng tỉnh, cũng phát giác được bản thân đã có thể mở mắt.
Sau đó một giọng nói đang vang vọng bên tai: “Mở mắt ra, nhìn ta này!”
Tôi từ từ mở mắt ra, cảnh tượng đập vào mắt tôi chính là bộ hỷ phục màu đỏ với kim chỉ vàng, rồi tôi ngẩng đầu lên, dưới một màn màu đỏ rực như lửa, tôi nhìn thấy một bóng người đang đứng ở đó.
Cuối cùng tôi cũng đã nhìn thấy diện mạo thật sự của quỷ vương trong truyền thuyết, nhất thời chấn động đến ngây người.
Đó là một người đàn ông rất đẹp trai, tựa như bước ra từ trong tranh, cao to vạm vỡ, tóc đen xuống lưng, cài tóc bằng vàng, có một nốt ruồi son giữa tâm mi, tôn lên một khí chất uy nghiêm lại thêm vài phần ma mị.
“Sao vậy? Tướng công của nàng xấu xí quá hả?”
Một đôi mắt tràn đầy dục vọng chiếm hữu và bá đạo, khiến cho người ta cam tâm tình nguyện bị câu hồn cũng không hối tiếc.
Tôi lắc nhẹ đầu trong vô thức, nhưng vẫn không tài nào nói chuyện được, tôi không ngờ lệ quỷ lại có bộ dạng như thế này.
Còn tôi trong mắt của anh, chính là bộ dạng mặc bộ hỷ phục tương tự.
Nhỏ nhắn, xinh đẹp nhưng có phần đáng thương.
Bàn tay anh vẫn lạnh tanh, vén mái tóc tôi ra sau, nói: “Nương tử vừa nói rằng, chỉ cần ta giúp nàng giết hết nhà họ Dương, nàng sẽ có thể đáp ứng mọi nguyện vọng của ta?”
“Bao gồm cả việc... làm quỷ nương tử của ta suốt đời suốt kiếp?”