"Vừa rồi hắn... Nói cái gì vậy?"
Triệu Yên tựa như nghe nhầm, hỏi Đại thái giám cầm phất trần đứng bên cạnh.
Lão thái giám lộ ra nụ cười, khom người xuống, lặp lại một lần thật rõ ràng: “Túc Vương điện hạ kiêm nhiệm Thái phó của Thái tử, phụ tá Đông cung, do bệ hạ đích thân chỉ định.”
Triều Đại Huyền kết thúc thật rồi, không thể cứu vãn được nữa.
Văn Nhân Lận là người như thế nào chứ?
Chỉ cần một lời không hợp, hắn đã có thể trượng sát* triều thần ngũ phẩm để thị uy, giậm chân một cái có thể khiến cả tòa Hoàng thành rung chuyển ba lần.
(*) Trượng sát: một hình phạt xử tử với phạm nhân thời cổ đại Trung Quốc bằng trượng.
Để cho thân vương khác họ có quyền lực khuynh đảo thiên hạ, phụ tá một Thái tử còn chưa đạt được thành tựu nào, chuyện này chẳng khác gì dâng con tin tới cửa cho người ta bắt thóp, phụ hoàng nghĩ gì vậy?
Đang suy nghĩ lung tung, Văn Nhân Lận đã phất áo đứng dậy.
Dưới văn võ bào tối màu lộ ra vạt áo trong đỏ thẫm như máu, sang trọng quý phái. Tư thái của hắn vẫn thong dong tùy hứng như trước, khuôn mặt ôn hoà vô hại, nhưng Triệu Yên lại không thể tìm được cảm giác thản nhiên bình tĩnh như khi mới gặp ở Noãn các, chỉ thấy ngột ngạt bức bách như thể nước ngập lên đến cổ họng, khó mà hít thở nổi.
Văn Nhân Lận đứng trước mặt nàng, sau khi nhìn kỹ một hồi mới khẽ nâng cánh tay lên.
Dưới ống tay áo bó chặt một chiếc băng cổ tay, bàn tay thon dài mạnh mẽ hơi lộ gân xanh.
Hắn sẽ giết chết mình sao?
Triệu Yên nhớ tới cảnh máu tươi bắn tung tóe dưới Trường Khánh môn, không khỏi căng thẳng trong lòng.
Nhưng mà bàn tay nắm giữ quyền sinh sát ấy chỉ rất tự nhiên mà đáp xuống cổ áo lông trên vai nàng.
"Thân thể Thái tử yếu ớt, đừng ngại ngồi xuống nói chuyện."
Còn chưa thấy Văn Nhân Lận dùng sức, đầu vai Triệu Yên đã nặng trịch xuống, ngã ngồi vào ghế sau bàn sách.
Nàng mở to mắt, chưa kịp hồi phục tinh thần.
Lực tay đè trên vai không mạnh nhưng vẫn có thể khiến đáy lòng người ta run sợ. Triệu Yên quay đầu giả vờ ho khan né tránh, nhẹ nhàng nói: "Đa tạ Túc Vương thông cảm."
Nhiệt độ thoáng lướt qua dưới lòng bàn tay, Văn Nhân Lận khẽ co năm ngón tay, không để ý lắm.
Khung xương tiểu thái tử mỏng mảnh như nữ nhân, dường như chỉ cần dùng sức một chút là có thể bóp nát. Hai vai như vậy, làm sao có thể gánh vác được phong ba bão táp hỗn độn giữa thời thế loạn lạc này.
Văn Nhân Lận cúi người đến gần, cánh tay dài vươn ra từ phía sau, lướt qua bên tai Thái tử, dùng cái chặn giấy đè phẳng từng phần từng phần giấy Tuyên Thành ở trước mặt nàng.
Cảm nhận được thân hình nhỏ gầy đang run rẩy kia, sự khinh mạn nơi đáy mắt hắn dần dần tăng lên.
"Bổn vương vội vàng đến nhậm chức, bộ Lễ còn chưa kịp chuẩn bị, cho nên hôm nay không có lễ bái sư. Trước tiên Thái tử hãy viết một bản tấu chương, để bổn vương xem thử trình độ một chút, rồi mới có thể nhân tài thi giáo*."
(*) Nhân tài thi giáo (因材施教): nguyên tắc của Khổng Tử, nghĩa là dạy theo tài năng của từng người.
Hắn nhắc đến mấy chữ "Nhân tài thi giáo" thì đặc biệt thong thả tự nhiên, giống như thuận miệng nói chuyện thường ngày.
Triệu Yên chớp chớp mi mắt.
Trong Sùng Văn điện không có người ngoài, nhưng hôm qua nàng với Văn Thái sư vừa nói chuyện, hôm nay đã có thể xuất hiện y hệt từ miệng Văn Nhân Lận...
Tai mắt của Túc Vương phủ, thật đúng là nhạy bén đến đáng sợ!
"Túc Vương có lòng rồi."
Triệu Yên ngồi thẳng thắn ngay ngắn, còn cẩn thận hơn so với lúc diện kiến Hoàng đế, chỉ sợ bị người ta nhìn ra manh mối.
Văn Nhân Lận cười như không cười, trong lúc cúi người trải giấy thoáng nghiêng đầu qua.
"Thái tử đã làm chuyện gì trái lương tâm."
Tư thế này cách quá gần, giọng nói trầm thấp tựa như áp sát bên vành tai vang lên: "Nếu không thì, vì sao vừa thấy bổn vương liền trở nên căng thẳng như vậy."
Bình tĩnh...
Không thể chưa đánh đã hoảng.
Sắc mặt Triệu Yên không thay đổi, học theo dáng vẻ dịu dàng ôn hòa của Triệu Diễn trong trí nhớ, nói: "Uy danh của Túc Vương vang xa, cô rất khó mà không căng thẳng."
Văn Nhân Lận cười khẽ, không đồng ý cũng không phủ nhận.
"Bổn vương nắm lưỡi kiếm của Thiên tử, chỉ giết những người làm chuyện trái với lương tâm ở những nơi không ai thấy."
Tay hắn vẫn không ngừng động tác mài mực, hơi thở cực nhẹ hỏi: "Thái tử hẳn là, không che giấu bí mật gì không thể cho người khác biết đấy chứ?"
Triệu Yên kìm nén ý muốn rùng mình, cứng nhắc nền nã đáp: "Cô còn trẻ người non dạ, ngay cả sống cũng gian nan, còn có thể có bí mật gì để giấu được Túc Vương?"
Văn Nhân Lận lẳng lặng nhìn nàng.
Một lát sau, hắn bất chợt nhướng mày, gương mặt giãn ra, tựa như áp lực lạnh lẽo như băng vừa rồi chỉ là một trò đùa vô giỡn vô hại.
"Chỉ là nói đùa mà thôi, Thái tử còn tưởng là thật."
Văn Nhân Lận chậm rãi cầm bút thấm mực, đưa tới trước mặt tiểu thái tử bị dọa sợ.
Triệu Yên nào dám chạm vào giấy bút hắn đưa cho?
Chỉ đành dùng lại chiêu cũ, nắm tay đè lên môi ho nhẹ, đỡ trán yếu ớt nói: "Mấy ngày liền trời rét lạnh, cơ thể cô vốn yếu ớt bị hoa mắt, e là văn chương viết ra không được tốt."
Văn Nhân Lận gật gật đầu, thu bút lại, nói: "Là bổn vương suy nghĩ không chu toàn."
Ồ, hoá ra dễ nói chuyện vậy à?
Triệu Yên nghi ngờ trong lòng, lén lút liếc mắt nhìn qua, liền thấy tay phải Văn Nhân Lận vừa đặt bút xuống đã vòng một vòng, sờ lên cổ tay nàng.
Mí mắt giật giật, Triệu Yên vội vàng rút tay về giấu trong ống tay áo, yếu ớt nói: "Túc Vương định làm gì vậy?"
Lúc rút tay lại, ngón tay Văn Nhân Lận lướt nhẹ qua mu bàn tay nàng, mang theo xúc cảm lạnh lẽo run rẩy.
Tay hắn đúng là không hề có chút nhiệt độ giống như con người bình thường.
Đầu ngón tay Văn Nhân Lận hơi khựng lại, hắn chậm rãi nhấc mi mắt lên nhìn nàng: "Bổn vương có thông thạo một ít Kỳ Hoàng chi thuật*, có thể bắt mạch cho Thái tử, điều trị thử một chút."
(*) Kỳ Hoàng chi thuật (岐黄之术): Xuất phát từ "Hoàng đế nội kinh" - tác phẩm được cho là nguồn gốc y học Trung Quốc.
Triệu Yên âm thầm nghiến răng, chút mưu kế bé nhỏ của mình ở trước mặt Văn Nhân Lận hoàn toàn không đáng để nhắc tới.
Mạch tượng chính là điểm chí mạng*, vừa sờ là biết ngay có bệnh hay không, còn chưa kể đến mạch tượng của nam nữ vốn âm dương khác biệt.
(*) Nguyên văn là "Mệnh môn" (命门): trong Trung y chỉ vị trí mấu chốt quan trọng với sự sống còn của con người, là nơi hiểm yếu và quan trọng.
Nàng không còn cười tự nhiên được như trước nữa, quấn chặt áo lông cáo nói: "Điều dưỡng cho cô là chức trách của Thái y viện, chuyện nhỏ nhặt như vậy... Không cần phiền tới Túc Vương điện hạ."
"Thân thể Thái tử là an nguy của quốc gia, không thể tính là chuyện nhỏ nhặt."
Dáng vẻ Văn Nhân Lận cực kỳ quân tử đứng đắn, nhưng ý cười trong đáy mắt rõ ràng lại lộ ra nét thâm trầm u ám khó lường: "Hay là Thái tử cho rằng, bổn vương thậm chí còn không bằng mấy tên lang băm ở Thái y viện?"
Cổ họng Triệu Yên khô khốc, cố gắng trấn tĩnh nói: "Tình trạng hôm nay của cô, hẳn là Túc Vương đã biết. Trước đó không lâu vừa tìm được đường sống từ trong chỗ chết, nếu như giữa lúc Túc Vương điều trị mà xảy ra mệnh hệ gì, e rằng sẽ dây dưa không rõ ràng, liên lụy đến ngươi."
Dứt lời, nàng run rẩy nâng đôi mắt long lanh ánh nước lên, vẻ mặt yếu ớt e dè "ta cũng chỉ suy nghĩ cho ngươi", cần bao nhiêu chân thành cũng đều có đủ.
Văn Nhân Lận hơi bất ngờ trước phản ứng này của nàng, song vẫn không thu tay lại, ngón trỏ đeo nhẫn thép đen khắc hoa văn chim ưng thuận tiện dừng lại bên mép bàn sách, không nhanh không chậm gõ nhẹ.
Vô hình trung tạo ra cảm giác áp bách cực kỳ mạnh mẽ.
Trong thời khắc mấu chốt này, Ngụy Hoàng hậu xông vào.
Phượng bào của bà xoè rộng chạm đất, bậc mẫu nghi thiên hạ mang dáng vẻ hiên ngang uy nghi tựa như nữ tướng, lãnh đạm nói: "Túc Vương quả thật vô cùng hăng hái! Trăm quan triều đình còn chưa đủ để cho ngươi quản, vậy mà còn quản đến cả chuyện dạy học, chẳng lẽ trung thần mãnh tướng trong thiên hạ đều chết hết cả rồi hay sao!"
Lưu Huỳnh cúi đầu đi theo phía sau Hoàng hậu, Triệu Yên lập tức biết nàng ấy đã âm thầm dẫn viện binh tới, không khỏi lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Nàng đứng dậy hành lễ, các thái giám hầu hạ việc bút mực trà nước trong điện cũng đồng loạt dập đầu tránh đường.
Giữa những tiếng quỳ lạy, thân hình Văn Nhân Lận khoanh tay đứng thẳng lưng liền trở nên đặc biệt chói mắt.
Hắn thậm chí còn chẳng cúi người hành lễ, chỉ gật đầu một cái coi như chào hỏi: "Nương nương quá khen rồi. Bổn vương tuy còn trẻ tuổi, nhưng vẫn đủ tư cách để dạy dỗ Thái tử điện hạ. Còn Hoàng hậu nương nương người..."
Hắn dừng lại một chút: "Tình huống vội vàng chạy tới vừa rồi, ai không biết còn tưởng rằng nương nương đang nóng lòng muốn che giấu chuyện gì."
"Bổn cung chỉ có một mình nhi tử này thôi, không thể không thường xuyên lui tới quan tâm thăm hỏi."
Mắt phượng của Nguỵ Hoàng hậu trong vắt mà lạnh lùng, bà không khỏi châm chọc nói: "Dù sao thủ đoạn của Túc Vương đối với người khác, thật sự vô cùng lợi hại mà."
Cung nhân run rẩy cúi đầu, không dám thở mạnh tiếng nào.
Duy nhất Văn Nhân Lận là kẻ không bình thường, hắn chẳng hề phiền lòng dù chỉ là một chút, thậm chí còn có tâm trạng khẽ bật cười thành tiếng.
"Được nương nương nể mặt đến dự thính, chính là vinh hạnh của bổn vương."
Văn Nhân Lận xoay người ngồi vào ghế Thái sư, nói với nội thị: "Còn đứng ngơ ra làm gì nữa, chẳng lẽ là muốn để nương nương đứng nghe giảng hay sao."
Những cung nhân đang quỳ trên đất kia bấy giờ mới tỉnh táo linh hoạt trở lại, có người mang ghế, có người pha trà.
Văn Nhân Lạc không bắt Thái tử viết văn nữa, chỉ cầm lấy một quyển [Lục Thao]*, bắt đầu giảng giải.
(*) Lục Thao ("六韬"): tác phẩm binh pháp Khương Tử Nha đầu đời Chu sáng tác, một trong những bộ binh pháp đầu tiên Trung Quốc.
Giọng nói của hắn trầm thấp dễ nghe, nói năng lưu loát, có thể biến binh pháp khô khan trừu tượng trở nên rõ ràng dễ hiểu, dáng vẻ một tay cầm sách tựa như phong thái của một vị nho tướng.
Tiếc rằng Triệu Yên thật sự không có tâm trạng lắng nghe tỉ mỉ.
Nàng mắc kẹt giữa hoàng hậu và Túc Vương, chỉ cảm thấy thần tiên tranh đấu, sóng ngầm cuồn cuộn.
Vất vả lắm mới chịu được cho đến khi tiếng chuông vang lên, Văn Nhân Lận cũng không dạy quá giờ, vừa buông cuốn binh pháp nói được một nửa xuống liền đứng dậy cáo từ.
Một tiết học kinh hồn bạt vía kết thúc, Triệu Yên đã cạn sạch sức lực gục xuống án kỷ, y như vừa được đại xá.
Lúc khôi phục tinh thần, mới phát hiện sau lưng lạnh buốt, hoá ra là mồ hôi lạnh đã thấm ướt nội sam.
Mu bàn tay tựa như vẫn còn lưu lại nhiệt độ của Văn Nhân Lận, lạnh lẽo đến tận xương tủy.
Ngụy Hoàng hậu đứng dậy, nháy mắt.
Lưu Huỳnh hiểu ý, dẫn các nội thị lui xuống.
Triệu Yên biết mẫu hậu muốn hỏi điều gì, khàn giọng mệt mỏi nói: "Nơi này không an toàn, quay về rồi hẵng nói."
Chỗ nào cũng có tai mắt của Túc Vương phủ, hôm qua nàng vừa mới nói chuyện với Văn Thái sư mà hôm nay đã truyền đến tai Văn Nhân Lận, tuyệt đối không thể bàn việc cơ mật ở nơi này được.
Trở về Đông cung, cửa chính vừa mới đóng lại, tiếng nói lạnh lùng của Ngụy hoàng hậu đã truyền đến.
"Trước đó hắn ta đã nói gì với ngươi vậy? Có chỗ nào bất thường không?"
Một mình Triệu Yên phải đối mặt với sự áp bức của Văn Nhân Lận, so chiêu tiếp chiêu cùng hắn lâu như vậy, câu đầu tiên mẫu hậu quan tâm mở miệng hỏi thăm cũng không phải là nàng có hốt hoảng sợ hãi không, mà là kế hoạch đã bị lộ tẩy chưa.
Triệu Yên ngồi cứng đơ vô lực trên nhuyễn tháp*, đè nén cảm giác sợ hãi còn sót lại xuống, nói: "Tạm thời đã qua được rồi. Có điều thêm vài lần nữa, chưa chắc sẽ lại có thể thoát thân nguyên vẹn."
(*) "Nhuyễn tháp" (软榻): ghế dài có chỗ dựa thường làm bằng tre, gỗ kết hợp với giường nằm, lót đệm.
Xem như nàng đã hoàn toàn hiểu rõ, Túc Vương mưu sâu kế hiểm, lòng dạ độc ác, mức độ nguy hiểm này chắc chắn không phải thứ gì mà đám người tạp nham Ung vương có thể đem ra so bì được.
Phải tìm cơ hội để thoát khỏi tay hắn.
Đúng rồi, là phản đảng Thục Xuyên!
Đôi mắt Triệu Yên sáng ngời, lúc này trời đông giá rét, phản đảng Thục Xuyên không chịu nổi giá lạnh, chính là thời cơ tốt để phản công lại phản đảng Thục Xuyên. Nếu có thể khiến phụ hoàng điều Túc Vương rời kinh bình loạn, như vậy nàng ở trong cung, sẽ có cơ hội được nghỉ ngơi một chút.
Ngụy Hoàng hậu thấy ánh mắt nữ nhi lay động liên hồi, liền biết nàng đang tính toán gì đó trong lòng.
Bà ấy nhíu mày, không chút lưu tình nói: "Ta khuyên ngươi chớ nghĩ lung tung, phụ hoàng ngươi sẽ không nghênh chiến đâu."
"Tại sao?"
Triệu Yên giương mắt, nửa tin nửa ngờ nói: "Mấy ngày tuyết rơi dày, có thể mượn thế truy đuổi, còn điều được Túc Vương đi nơi khác, chính là kế sách một mũi tên trúng hai con chim, vì sao lại không nghênh chiến chứ?"
Đôi môi đỏ của Ngụy Hoàng hậu khẽ mấp máy.
Dường như bà ấy còn muốn nói ra điều gì đó, nhưng đến cuối cùng vẫn không lên tiếng.
"Đây không phải chuyện mà ngươi nên quan tâm. Cũng may Diễn nhi cực kỳ hiếm khi lộ diện, Túc Vương cũng biết rất ít về hắn, nếu Văn Nhân Lận dùng mưu kế lừa gạt ngươi, ngươi chỉ cần một mực giữ vững không lung lay, còn lại bổn cung sẽ bao che cho."
Ngụy Hoàng hậu nhấc vạt áo xoay người, nghiêm nghị nói từng từ: "Chỉ có một việc, tuyệt đối không được để cho hắn ta mượn cơ hội đụng vào ngươi! Nếu không thì phân biệt nam nữ, e rằng sẽ chẳng thể qua được mắt hắn."
Đến lúc đó thì không chỉ hai người các nàng, mà toàn bộ Đại Huyền đều sẽ rơi vào địa ngục.
Mà lúc này, nam nhân bị xem như tà ma ác quỷ kia đang dựa vào ghế mỹ nhân* trong Noãn các, tay cầm túi thịt khô, đùa giỡn với mèo hoang trong cung.
(*) Ghế mỹ nhân (美人靠): chỉ dãy ghế sát ngoài làm lan can.
Mèo hoang vân hoa, đen, trắng, đều đang vểnh đuôi, vây quanh vị tà ma tuấn mỹ này khẽ dụi dụi.
Điện hạ Túc Vương giết người không chớp mắt rũ mi, trên môi vẽ ra nụ cười, chốc chốc lại trìu mến dùng ngón tay gãi cằm mèo, khung cảnh hài hòa có phần hơi kỳ dị.
"Dẫn quân bình loạn phải tốn đến cả núi vàng bạc, lúc này hoàng đế có thể lấy ra được hay sao?"
Hắn giơ tay rắc thịt khô, dáng vẻ phong nhã trời sinh đã có*.
(*) Nguyên văn "Hồn nhiên thiên thành" (浑然天成)
Càng chiến tranh loạn lạc đất nước càng muốn cầu tiên vấn đạo, khẩn khoản cầu xin được thoát khỏi biển khổ.
Những năm gần đây, ngân lượng trong quốc khố sớm đã trở thành cơm ngon áo đẹp cho ba ngàn tôn thất, hoá thành từng viên ngói trong đạo quán cung điện, hiện giờ Đại Huyền chỉ còn lại là một cái khuôn sáo rỗng hoa lệ, lung lay sắp sụp đổ.
Trương Thương do dự nói: "Mặc dù không dẫn binh nghênh chiến, Vương gia cũng đâu cần phải tự mình đi trông coi Thái tử, chuyện nhỏ như vậy giao cho người bên dưới làm là được."
Văn Nhân Lận chậm rãi nheo mắt, nhìn qua Trương Thương.
Đám mèo hoang vừa rồi còn đang ăn dường như bị một luồng khí vô hình làm cho hốt hoảng, kêu ư ử xù lông chạy tán loạn, chỉ còn lại chút thịt khô vụn vặt để sót trước bậc thềm.
Văn Nhân Lận khoanh tay đứng dậy, tự mình nhấc giày đen nghiền nát những mẩu vụn, hời hợt nói: "Lần sau trước khi bổn vương làm việc, sẽ phải thỉnh giáo ngươi đầu tiên?"
Khuôn mặt hơi u ám của Trương Thương trong nháy mắt đã trắng bệch, yết hầu lên xuống nói: "Ti chức lỡ lời."
Văn Nhân Lận cũng chỉ lướt qua hắn, trực tiếp rời đi.
Con đường trong cung dài dằng dặc, không ai biết lòng hắn đang tính toán điều gì.
Đã nhiều năm như vậy, đến cả Trương Thương cũng chưa từng thật sự hiểu rõ chủ tử nhà mình.
Chỉ có thể xác định một điều: tiểu thái tử rơi vào trong tay Túc Vương, e rằng sau này sẽ phải trải qua một cuộc sống chẳng mấy dễ chịu.