“Nhớ đi sớm về sớm. Đợi đến lúc nàng về thì mọi chuyện sẽ đâu lại vào đó.”
***
Đã hai ngày trôi qua, thành Lương Châu cũng dần yên ổn đâu lại vào đó, bách tính đi đường ngày càng tấp nập, chỉ ngặt một điều là ở cổng thành vẫn phòng bị nghiêm ngặt.
Mới sớm tinh mơ, Lục Chính Niệm đã đứng ngoài tín trạm dưới cổng đông thành, mặc cho gió buốt táp mạnh vào mặt, nàng vặn ngón tay dưới lớp tay áo, bồn chồn nhìn quanh quất. Cuối cùng sau non nửa canh giờ chờ đợi, nàng đã nhìn thấy đoàn người từ xa tới.
Khoảng năm sáu binh sĩ đeo đao chậm rãi đến gần, tuy thanh đao vẫn nằm trong vỏ song vẫn đang áp giải một người, mà người ấy chính là Lục Điều.
Lục Chính Niệm cuống cuồng chạy lên đón: “Phụ thân.”
Bộ quan bào đỏ thẫm trên người Lục Điều nhăn nhúm lấm bẩn, cằm lún phún râu, song nom ông vẫn còn khá ổn, tay chân mặt mũi đều sạch sẽ. Thấy con gái chạy đến đỡ ông bèn vỗ vào tay con, nhẹ nhàng an ủi: “Không sao không sao, bọn họ không nhốt cha vào đại lao, chỉ nhốt trong phòng không cho ra ngoài thôi.”
Khi ấy Lục Chính Niệm mới yên tâm, thấp giọng đáp: “Phu nhân nói phụ thân vẫn ổn, cũng may là thật.”
Lục Điều còn chưa lên tiếng thì Trương Quân Phụng đã thúc ngựa đi tới, chắp tay nói: “Đã đắc tội Lục Thứ sử rồi, lúc trước bắt ngài tại đây thì bây giờ cũng thả ngài tại đây, mọi chuyện đã kết thúc, nhờ Quân tư hạ lệnh nên trong thành cũng sắp sửa ổn định trở lại, mong ngài xem như chưa từng có chuyện xảy ra.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT