“Huynh lại dám…”
***
Xuân dương đà thắm tiệp nồng, bình minh hé rạng tia hồng chớm mai.
Sáng một hôm nọ, Thắng Vũ đang chăm sóc hoa cỏ ngoài hiên thì nhác thấy cửa đông phòng hé mở, nàng vội rảo bước đi tới.
Nhiều ngày liên tiếp mỗi khi ra ngoài, Quân tư luôn dẫn phu nhân theo cùng, dần dà nô bộc trong phủ cũng quen, nên hễ thấy cửa mở khắc hiểu nàng đã dậy.
Tới trước cửa, thấy Thuấn Âm đang ngồi vào bàn, cầm bút viết gì đó.
Thắng Vũ hỏi to: “Hôm nay phu nhân có ra ngoài không ạ?”
Thuấn Âm vẫn cứ cúi đầu, chỉ liếc nhìn mu bàn tay: “Không đi.”
Ai mà dè thoa thứ nước kia lại công hiệu đến vậy, mu bàn tay đã tiêu sưng, chỉ còn vết thâm chưa tan. Sau khi về phủ, Xương Phong đến bẩm rằng sắp tới Quân tư không có công chuyện cần ra ngoài, mời nàng ở trong phủ nghỉ ngơi, như tình cờ cho nàng thời gian đợi bàn tay lành lặn.
Nàng gác bút, ngước đầu lên nói: “Nửa canh giờ nữa ngươi hãy lại đây.”
Thắng Vũ đoán hẳn là có chuyện cần thu xếp, vâng dạ rồi cáo lui.
Thuấn Âm cúi đầu, trước mặt trải một quyển sổ gấp, bên trên ghi lại phong cảnh ngoài cổng thành Lương Châu và Hội Ninh Quan. Mấy ngày tới không cần phải ra ngoài, có thể dành thời gian viết lách.
Nàng đẩy quyển tập lên, để lộ tờ giấy đay ngả vàng bên dưới, nhấc bút chấm mực, chép lại nội dung bên trên, nhưng lúc chép sẽ trau chuốt để miêu tả chi tiết hơn, lời lẽ diễn đạt cũng tinh tế hơn.
Đương nhiên, “trau chuốt” ở đây có nghĩa là mật hóa.
Viết xong nội dung, vừa khéo gói gọn trong một trang giấy.
Thuấn Âm ghi thêm lời nhắn nhủ vào cuối trang: “Chớ nghĩ vẩn vơ, nhớ giữ bình an.” Cuối cùng là ký tên, gác bút xuống, ngón tay vuốt ve viền giấy, tựa như người thân đang ở ngay trước mặt.
“Phu nhân.” Thắng Vũ quay trở lại đúng như đã dặn.
Thuấn Âm hoàn hồn, gấp tờ giấy đay đã khô mực, bỏ vào phong thư, bên ngoài đề tên em trai Phong Vô Tật.
Nàng đặt phong thư lên bàn, đẩy tới: “Giúp ta gửi bức thư này đến Tần Châu.”
Thắng Vũ tiến lên nhìn, nhưng không nhận: “Hẳn do phu nhân mới tới nên có điều chưa hay, thư từ qua lại trong thành cần được đưa tới tín trạm kiểm tra, thư của nhà quan chức lại cần Quân tư phê duyệt mới được gửi đi.”
Thuấn Âm lấy làm ngạc nhiên: “Còn có quy định này sao?”
Thắng Vũ đáp phải.
Thuấn Âm nghĩ ngợi, đoạn cầm lấy lá thư, đứng dậy nói: “Vậy để ta tự đi gửi vậy.”
Thắng Vũ chỉ cho rằng nàng đang nóng ruột, bèn ra ngoài chuẩn bị xe ngựa.
Thuấn Âm khoác áo choàng, đội mũ trùm đầu, cất bức thư vào trong tay áo rồi bước ra ngoài.
Thắng Vũ thu xếp rất nhanh, chẳng mấy chốc xe ngựa đã chờ ngoài cổng, thấy nàng đi ra liền mời nàng lên xe, còn mình ngồi ngoài dẫn đường.
Tín trạm được dựng ngay dưới chân thành. Băng qua những phố đông đúc trong thành, cho tới khi tiếng râm ran ngơi ngớt, cỗ xe mới dừng lại.
Thuấn Âm bước xuống xe, dừng chân nhìn cổng thành, thì ra là đến cổng đông thành, xem chừng thư gửi về Trung Nguyên ắt phải thông qua nơi này.
Dưới tường thành cao lớn dựng vài căn nhà san sát, trước cửa có lính canh, ngoài cửa căn lớn nhất có treo cờ hiệu.
Thắng Vũ tiến lên thuật lại sự tình với lính gác, đoạn ngoái đầu mời Thuấn Âm vào.
Vừa bước qua ngưỡng cửa, Thuấn Âm đã bắt gặp một khuôn mặt quen thuộc, nàng dừng bước gọi: “Lục Thứ sử?”
Lục Điều mặc triều phục, trông thấy nàng thì bật cười đến đón, chắp tay chào: “Chẳng hay phu nhân đến đây là vì chuyện gì?”
Thuấn Âm cởi mũ chào lại, nhìn một vòng xung quanh, ở đây chỉ có ông có chức quan cao nhất, còn lại đều là lính trạm, nàng liền lấy lá thư trong tay áo ra: “Ta muốn gửi thư về Phong gia.”
Lục Điều nhận lấy nhìn trước sau: “Ti binh tham quân Tần Châu?”
Thuấn Âm vờ bâng quơ bảo: “Là đệ đệ nhà ta, cậu ấy nhậm chức ở Tần Châu, ta lấy chồng xa, chỉ còn liên lạc duy nhất với mỗi cậu ấy mà thôi.”
Lục Điều hiểu ý, nói: “Phu nhân là chủ mẫu phủ Quân tư, ở đây sẽ không ai kiểm tra thư gửi nhà đâu.” Rồi ông quay đầu giao bức thư cho một lính trạm, để hắn thu xếp gửi đi.
Thuấn Âm nhìn lính trạm cầm thư ra ngoài, trong bụng nghĩ, dù có kiểm tra cũng vô ích mà thôi.
Bỗng bên ngoài có tạp âm ồn ào vang lên, hình như là tiếng vó ngựa rầm rập đi qua.
Thuấn Âm hồ nghi ngoái nhìn, quả nhiên không nghe nhầm, có một toán binh mã đang đến, nàng bèn bước ra ngoài.
Bị thu hút, bá tánh chung quanh cũng đổ xô ra ven đường. Ấy là một đội quân chừng năm sáu mươi người, dẫn đầu là tướng lĩnh mặc khôi giáp, mặt mũi hầm hầm lao thẳng tới cổng đông thành.
Lục Điều cũng chạy ra ngó, giải thích: “Đó là đội ngũ chuẩn bị diệt phỉ.”
Tiếng bàn tán lao xao khiến Thuấn Âm khó bề nghe rõ, cũng may đọc được khẩu hình mà hỏi: “Diệt phỉ nào?”
“Lũ phỉ tặc sa mạc đó.” Lục Điều nói, “Phu nhân phải biết chứ nhỉ, chuyện này còn liên quan đến cô mà. Nghe nói trên đường tới đây phu nhân đụng độ bọn cướp sa mạc, may Quân tư đến kịp mới đuổi được chúng đi. Sau đó Quân tư đã trình báo Tổng quản muốn được diệt phỉ, nhận được phê chuẩn. Người vừa rồi là Đô đốc Vu Thức Hùng, cai quản Thiện Châu – một trong mười bốn châu ở Hà Tây, xem ra mới dẫn tùy tùng đi bái kiến Tổng quản, nhận lệnh trừ loạn.” Nói đoạn, ông cả cười, “Nên mới bảo thư của phu nhân khỏi phải kiểm tra, tình cảm tân hôn giữa Quân tư và phu nhân nồng thắm là thế, sao có thể đối xử như với người khác được?”
“…” Tình cảm nồng thắm gì cơ, sao nàng chẳng biết tí gì.
Lúc này đội ngũ đã đến dưới thành, lần lượt lao qua cổng.
Bỗng Thuấn Âm cảm thấy không đúng, hạ giọng hỏi: “Chỉ trừ khử một lũ cướp mà sao phải điều binh mã từ Thiện Châu?” Rành khắp Lương Châu cũng có đầy nhân lực.
Lục Điều đáp: “Quả thực diệt phỉ chỉ là chuyện nhỏ, nhưng cái bọn ở sa mạc đây cứ nhổ lại mọc, diệt mãi không hết, nên lần này mới dứt khoát điều động cả binh mã Thiện Châu cho Lương Châu dùng.”
Thuấn Âm nhớ tới tên cướp cải trang thành bình dân đến tạ lỗi với bọn họ hôm nọ, dường như loáng thoáng đoán được đôi điều, nàng dời mắt, mím môi không nói thêm.
Đội ngũ binh mã đã hoàn toàn ra khỏi cổng thành, bách tính tản đi, chung quanh yên tĩnh trở lại.
Lục Điều xoay người bảo: “Tôi còn có việc cần giải quyết, ít hôm nữa trong thành sẽ có hội lớn, đến lúc đó lại mời phu nhân tham dự.” Rồi ông ta chắp tay thi lễ, đi vào tín trạm.
Thuấn Âm gật đầu, không quá chú tâm về lời khách sáo của ông ta, đứng yên một hồi rồi mới quay về.
Thắng Vũ đi bên phải nàng, nhưng còn chưa tới chỗ đậu xe đã đột nhiên gọi: “Phu nhân.”
Thuấn Âm nhìn Thắng Vũ, thấy nàng ấy vội vàng nhìn về phía trước thì hướng mắt theo – một toán cung vệ dắt ngựa đứng ở ven đường, chặn trước xe ngựa của nàng.
Chẳng rõ bọn họ đến tự bao giờ, nàng đứng đây đã được một lúc, ắt hẳn đã bị đối phương bắt gặp rồi.
Thuấn Âm lập tức ngó nghiêng xung quanh, không thấy bóng dáng Mục Trường Châu đâu, nhấc chân bước tới.
Nàng vừa đến gần là cung vệ tức thì né người, để lộ cỗ xe đằng sau.
Nàng chỉ nhìn mà không quan tâm đến bọn họ, lẳng lặng giẫm bục lên xe, nhưng vừa vén mành tiến vào thì bỗng thấy một bóng dáng đang ngồi bên trong, nàng không khỏi sững sờ.
Mục Trường Châu đang ngồi trong xe, một tay đặt trên đầu gối, mắt nhìn thẳng nàng, cứ như đang chờ đợi nàng.
Kể từ lần thoa thuốc hôm đó cho tới nay, Thuấn Âm vẫn chưa nói chuyện lại với chàng, nàng ngồi xuống bên cạnh: “Tại sao Mục Nhị ca lại ở đây?”
“Tới tiễn quân diệt phỉ rời thành.” Mục Trường Châu nói, “Đúng lúc thấy nàng đậu xe nên lên nghỉ ngơi.”
Thuấn Âm cảm thấy lời của chàng không giả cũng chẳng thật, nếu chàng ta muốn nghỉ ngơi thật thì nghỉ chỗ nào không được, sao cứ phải lên xe của nàng.
Oán thầm trong bụng, song vừa nhúc nhích là lại đụng vào chàng. Nàng ngước nhìn, chàng gập chân, vạt áo quấn ngang hông, để lộ đôi chân săn chắc bọc trong quần lùa, đang kề sát chân nàng cách một lớp váy. Nàng lặng lẽ nhích chân thu về.
Thùng xe vốn rộng lắm, nhưng có mặt chàng ta khiến nơi này như chật chội hẳn.
“Còn Âm nương, sao lại ở đây?” Mục Trường Châu hỏi, “Cũng đến đưa tiễn quân diệt phỉ à?”
Thuấn Âm nhìn chàng, ngầm ám chỉ: “Nghe bảo Mục Nhị ca lấy danh nghĩa vì ta mà đi trừ loạn, nên dĩ nhiên phải tới xem rồi.”
Mục Trường Châu nhìn nàng từ đầu tới chân, nửa cười nửa không: “Phu nhân mới cưới của ta suýt chút bị cướp trên đường, ta thay phu nhân xin lệnh dẹp trừ thổ phỉ thì có gì sai? Trừ khi Âm nương không phải phu nhân của ta, ta mới không cần cái danh nghĩa ấy.”
Thuấn Âm bối rối dời mắt, bụng nhủ chàng ta nói hay như thật, đoạn hạ giọng: “Nhưng không phải huynh nuôi…” Song nàng đã kịp thời đóng miệng, vì nếu nói ra cũng phải xem như không biết.
Mục Trường Châu ngồi thẳng dậy: “Nuôi cái gì?”
Thuấn Âm nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nhìn chàng: “Không có người khác chứ?”
Mục Trường Châu nhìn nàng chằm chặp: “Không có, nói đi.”
Thuấn Âm cảm thấy ánh mắt chàng quá áp lực, nàng xoay mặt né tránh, môi mấp máy: “Nuôi giặc…”
Song còn chưa nói hết, chàng đột nhiên nghiêng người áp sát, giơ tay bịt miệng nàng.
Thuấn Âm sửng sốt, khi ngước lên mới thấy chàng đang nhìn chằm chằm ô cửa sau lưng, nàng lập tức ngồi im thin thít, cơ thể dán vào lồng ngực đối phương, chỉ từ từ hít thở sau bàn tay chàng.
Bên ngoài vang lên giọng của Trương Quân Phụng: “Quân tư đang ở đâu?”
Một cung vệ trả lời: “Xin tá sử đợi một lúc.”
Lực trên môi Thuấn Âm nơi lỏng, Mục Trường Châu hạ tay xuống, thở phào nhẹ nhõm.
Nàng mím môi hít một hơi, cảm thấy trên môi và bên má vẫn còn đọng lực khi chàng giơ tay bịt, hơi nóng, ngẩng đầu nhìn chàng thì lại thấy chàng đang nhìn mình, bấy giờ mới để ý chàng vẫn đang áp vào mình, thế là lại nhìn đi nơi khác, nhúc nhích đôi vai.
Bả vai lập tức bị ấn lấy, nàng dừng lại.
Mục Trường Châu áp sát nàng, tay nhấn vai phải, nhìn lọn tóc mai rũ bên tai phải, đưa tay vuốt nhẹ, nói: “Ta biết nàng muốn nói gì, nhưng cứ như trước, hãy xem như không hay biết gì.”
Thuấn Âm nhìn đối phương, nàng định nói chàng nuôi giặc nâng mình*.
(*Nuôi giặc nâng mình: ý chỉ giữ lại thế lực của phe địch không tấn công, để dựa vào đó nâng cao địa vị bản thân ở một phương diện, một mối quan hệ khác có liên quan.)
Ngày hôm trước có tên thổ phỉ cải trang dân lành đến tạ lỗi, chính chàng đã bảo hắn quay về chuẩn bị, trong thời gian tới đừng có xuất hiện, sau đó mới sắp xếp chuyện diệt phỉ.
Hèn chi Lục Điều nói lũ cướp sa mạc này cứ diệt mãi không hết, âu cũng do có chàng che chở. Chàng lấy cớ tặc khấu cứng đầu để điều động binh mã Thiện Châu, không chừng về sau số binh mã ấy sẽ sát nhập vào Lương Châu, nằm dưới quyền chàng.
Đấy chẳng phải là nuôi giặc nâng mình sao? Nàng cau mày, nói: “Huynh lại dám…”
Nhưng lại thấy có vẻ Mục Trường Châu đang cười, như thể chẳng phải chuyện to tát.
Trước mặt bỗng thoáng hẳn, cuối cùng chàng cũng dịch ra. Thuấn Âm tức thì ngồi thẳng dậy, vuốt tà váy, đến tà trước cũng bị đè nhăn nhúm. Nhưng vừa nhìn lên, nàng lại thấy chàng lấy ra một lá thư từ trong vạt áo.
Tròng mắt liếc sang, Thuấn Âm lập tức đóng băng. Đó chính là lá thư nàng vừa gửi đi, không ngờ lại đang trong tay chàng.
Hóa ra chàng ta chờ ở đây là để kiểm tra thư.
Mục Trường Châu cầm lá thư, lật lui lật tới mấy lần, đoạn ngẩng đầu nói: “Lục Điều chỉ là Thứ sử trên danh nghĩa, không có quyền quyết định, lần tới gửi thư nhớ phải hỏi ý ta.”
Thuấn Âm bừng hiểu, lúc nãy anh lính trạm kia cầm thư của nàng giao trực tiếp cho chàng. Nàng siết tay nói: “Chỉ là một lá thư gửi nhà, còn phải làm phiền huynh sao?”
Mục Trường Châu hỏi: “Viết những gì?”
“Thì phong cảnh Lương Châu này, cuộc sống khi mới tới này.” Thuấn Âm hạ quyết tâm, nói thẳng: “Chi bằng Mục Nhị ca cứ mở ra mà đọc.”
Mục Trường Châu nhìn nàng, ánh mắt dừng lại ở môi nàng, đôi môi căng mọng bóng sắc hồng, bầu má lan mảng đỏ nhưng sắc mặt rõ lạnh lùng, có lẽ lúc nãy chàng dùng lực bịt tay quá mạnh.
Chàng chà ngón tay rồi xoa lòng bàn tay, đoạn cất lá thư đi, cúi người xuống xe: “Được rồi, nếu đã là thư của Âm nương thì để ta gửi hộ.”