Hà Húc sẽ cự tuyệt, điều này nằm trong dự liệu của Tiêu Sách, vốn anh ta cũng không muốn nóng vội như vậy, chẳng qua là thuận miệng nói chuyện với Hà Húc một lần, không đồng ý thì chờ lần sau.

Dù sao thứ anh ta không thiếu nhất chính là kiên nhẫn và thời gian, sớm muộn gì Hà Húc cũng đồng ý với đề nghị khiến người ta vui vẻ kia, anh ta cũng tin chắc Hà Húc sẽ đồng ý.

Tiêu Sách không miễn cưỡng nữa, hẹn thời gian gặp Hà Húc lần sau, bảo Cố Khanh An không tổn hao gì đưa cậu trở về.

Trước khi xuống xe, Cố Khanh An đẩy đẩy kính gọng vàng trên sống mũi, mặt mày như hồ ly cười, mắt cong lên, gọi Hà Húc đang muốn rời đi: "Chuyện lần trước vẫn phải xin lỗi cậu, sau này phỏng chừng phải thường xuyên gặp mặt, hy vọng chúng ta ở chung vui vẻ."

Động tác của Hà Húc dừng lại một hồi, bỏ lại một câu "Hy vọng vậy", liền không quay đầu lại trực tiếp xuống xe đi vào đại sảnh bệnh viện.

Chuyện tiền phẫu thuật có thể giải quyết, đối với Hà Húc hiện tại mà nói đã là an ủi lớn lao, cả người vừa thả lỏng xuống, thế nhưng khó có được khẩu vị.

Hà Húc đến siêu thị bệnh viện mua sữa và bánh mì, cầm trong tay vừa gặm vừa đi vào thang máy, điện thoại di động trong túi đột nhiên vang lên.

Lăn qua lăn lại hơn nửa ngày mới buông được một tay ra, Hà Húc nhìn cái tên đã lâu không thấy trên đó, vội nhận lấy: "Gần đây cậu làm sao vậy?"

Đầu dây bên kia Loan Tụng sâu kín thở dài, không giải thích, chỉ hỏi vị trí của Hà Húc, sau đó trả lời một câu: "Nói ra thì dài dòng, bây giờ em đến chỗ anh, đến lúc đó nói tỉ mỉ với anh sau..."

Tuy rằng lòng tràn đầy nghi hoặc, nhưng nghe động tĩnh của Loan Tụng biết hẳn là không xảy ra chuyện gì, tâm Hà Húc cũng buông lỏng, vì thế không truy hỏi nữa.

Hà Húc theo hành lang đi vào trong, lúc đi nhanh đến quầy thu ngân mơ hồ thấy một bóng dáng quen thuộc, vì thế vội vàng đi vài bước qua xác nhận, đến gần phát hiện người cầm thẻ ngân hàng đang thương lượng với y tá dĩ nhiên là Tiết Lạc.

"Sao anh lại ở đây?"

Nghe thấy giọng Hà Húc, Tiết Lạc ngừng nói chuyện với y tá, quay lại nói rõ ý đồ anh ta đến đây với Hà Húc: "Ông chủ nghe nói cậu đang chuẩn bị tiền phẫu thuật cho dì, cố ý gọi tôi tới đây đóng phí phẫu thuật."

Hà Húc nghe vậy cúi đầu liếc nhìn thẻ trong tay Tiết Lạc, không phải thẻ Tề Nhạc mang theo lúc trước, mà là thẻ phụ riêng của Tạ Thanh Dao.

Nhìn tấm thẻ ngân hàng khoan thai đến chậm này, Hà Húc mặt không chút thay đổi cắn bánh mì trong tay, cười nhẹ một tiếng: "Chuyển lời cho Tạ tổng, cảm ơn ý tốt của anh ấy, giờ không cần nữa rồi."

Tay Tiết Lạc cứng đờ giữa không trung, kinh ngạc nhìn về phía Hà Húc vẫn không nhúc nhích, nhắc nhở cậu: "Bên trong có một trăm vạn --"

"Tôi nói không cần, anh nghe không hiểu sao?"

*Wattpad: LinhLam1301* Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

Ánh mắt Hà Húc lạnh như băng, Tiết Lạc bỗng dưng rùng mình một cái, cầm thẻ ngân hàng đưa cũng không được, thu cũng chẳng xong.

Thấy anh ta đứng bất động như khúc gỗ, Hà Húc liền không để ý tới anh ta nữa, vòng qua Tiết Lạc trực tiếp trở về phòng bệnh của Từ Phượng Chi.

Buổi sáng tình trạng của Từ Phượng Chi cơ bản đã ổn định, bình an từ phòng chăm sóc đặc biệt chuyển tới phòng bệnh bình thường, ca phẫu thuật sắp xếp vào ngày hôm sau, hiện tại Đỗ Minh Vũ đang ở trong phòng bệnh trông coi.

Từ Phượng Chi vừa tỉnh không bao lâu, đang hữu khí vô lực nói chuyện với Đỗ Minh Vũ, Hà Húc nghe được âm thanh thì đứng ở ngoài cửa, không tiếp tục đi vào trong.

Ở ngoài cửa không nghe thấy giọng nói của Từ Phượng Chi, chỉ có thể nghe thấy giọng mũi của Đỗ Minh Vũ, Hà Húc đứng một hồi, đặt đồ trong tay ở cửa, gửi tin nhắn cho Đỗ Minh Vũ rồi rời đi.

Đỗ Minh Vũ nhận được tin tức liền đuổi theo, bóng lưng Hà Húc vừa mới rẽ qua, vì thế vội vàng chạy tới gọi Hà Húc lại.

"Sao anh không đi vào?"

Hà Húc đưa lưng về phía Đỗ Minh Vũ khoát tay, hai tay đút vào túi tiếp tục đi về phía trước: "Không quấy rầy hai người, bà ấy hẳn là cũng không muốn gặp tôi, tôi không muốn làm bà ấy phiền lòng."

"Sẽ không......"

Đỗ Minh Vũ còn chưa nói xong, Hà Húc đã bổ sung thêm một câu: "Lần trước tôi nói rất nghiêm túc, sau khi phẫu thuật đừng liên lạc nữa, tôi không còn giá trị lợi dụng đâu."

"Không phải...... Này, Hà, Hà Húc......"

Hà Húc làm như không nghe thấy, cúi đầu tiếp tục đi về phía trước, trước khi vào thang máy đụng phải Loan Tụng vừa chạy tới.

Tới vừa đúng lúc, cùng tôi uống chút rượu.

"A? Húc ca, đây là ban ngày ban mặt mà......"

Loan Tụng còn chưa kịp phản ứng, đã bị Hà Húc siết cổ kéo vào thang máy, không nói lời nào bị nhét vào phía sau xe, bị Hà Húc dẫn đến một quán bar.

Vốn tưởng rằng Hà Húc là muốn mượn rượu tiêu sầu, cùng cậu ta kể khổ, lại không nghĩ tới rượu qua ba tuần vẫn không có một chút ý tứ muốn mở miệng, ngược lại là chính cậu ta, mấy chén rượu xuống bụng liền than thở nói lên cảnh ngộ mấy ngày nay.

"Húc ca, anh không biết đâu, mấy ngày nay em sống quả thực... Không phải em đắc tội với Tạ tổng sao, đã nghĩ mình nhất định phải thu dọn đồ đạc rồi cút đi, liền nói với ba mẹ em chuyện em có thể thất nghiệp, kết quả anh đoán xem thế nào?"

Hà Húc "Ừ" một tiếng ý bảo cậu ta nói tiếp, tự nhiên chậm rãi rót rượu, bên kia Loan Tụng lại lải nhải bắt đầu kể lại những gì mình đã trải qua.

Loan Tụng lè lưỡi, phiền muộn rót cho mình một ly rượu, tiếp tục nói: "Anh dám tin không, hai ngày nay em gặp mười mấy cô gái, nhân viên công vụ, trí thức, ngay cả phú bà lớn hơn em mười mấy tuổi cũng gặp rồi..."

Nghe thấy người cuối cùng, Hà Húc không nhịn được cười ra tiếng.

*Wattpad: LinhLam1301* Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

"Anh còn cười. "Loan Tụng phiền não xoa xoa tóc, cau mày khoa tay múa chân:" Cánh tay phú bà tỷ tỷ sắp to bằng đùi em luôn, lần đầu tiên gặp mặt đã động tay động chân, em không còn trong trắng nữa......" *ủa cái mạch não lạ lùng gì nữa đây:))))*

Hà Húc sặc một ngụm rượu, vừa ho vừa cười hơn nửa ngày không ngừng được, thoáng bình tĩnh một chút đã bắt đầu chế nhạo cậu ta: "Rất lợi hại mà, làm chim hoàng yến của phú bà không phải cũng rất tốt sao?"

"Tốt cái gì? Mới không tốt... "Loan Tụng cầm ly dùng sức đập mạnh vào ly Hà Húc, muốn nói gì, lại không mở miệng được.

Hà Húc biết cậu muốn nói gì, im lặng uống hết rượu còn lại trong ly, Loan Tụng vì muốn nói sang chuyện khác, lại chủ động tìm cớ.

"Mẹ em nghe nói em có khả năng bị đuổi việc, liền cùng cha em nói cái gì, người giống như em cứ ngây ngốc cả đời làm việc hẳn là cũng không đâu vào đâu chẳng thể thành công nổi, chi bằng thừa dịp tuổi trẻ còn có vài phần tư sắc, tranh thủ thời gian tìm lão bà lợi hại về nhà ăn bám..." *Ê nghe cũng có lý quá chứ:))))*

Hà Húc nhất thời không nhịn được, lại cười ra tiếng, hỏi cậu ta: "Vậy dì có nói, dạng gì mới tính là lợi hại không?"

"Đầu tiên phải có tiền, năng lực làm việc mạnh, sức khỏe tốt, còn phải biết chăm sóc người khác. "Loan Tụng gập ngón tay, bỗng nhiên lại bẻ trở về một ngón tay," Ừ... còn phải đẹp mắt, đó là em tự thêm vào."

Nghe xong những tiêu chuẩn này, Hà Húc không nhịn được đưa tay sờ trán Loan Tụng, chân thành khuyên cậu ta: "Bớt chút thời gian đi mua xổ số đi, không chừng phất nhanh hơn là ngồi chờ tới mục xương ha."

Lần đầu tiên nhìn thấy người muốn ăn bám còn tuân theo tiêu chuẩn tuyển phi của Hoàng đế, Hà Húc thật sự bội phục tiêu chuẩn kén vợ kén chồng mà mẹ Loan định ra cho Loan Tụng, càng bội phục chính là ông nhõi này hình như còn làm như thật mà bỏ thêm vào một cái.

"Đúng rồi, tôi cũng có chuyện muốn nói với cậu. "Hà Húc uống một ngụm rượu, quay lại nhìn chằm chằm Loan Tụng một lúc lâu," Tôi có kim chủ mới rồi."

Tác giả có lời nói:

Không có gì để nói.

Chúc mộng đẹp thành sự thật - đầu chó

Editor cũng có lời nói:

Không có gì để nói

Chúc mọi người mua vé số trúng thưởng chứ làm gì có đại gia nào lấy đâu mà đòi ôm đùi =))) *Đùa hoiiiii! Mãi iu*

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play