Lần trước chỉ mới gặp mặt đã bị người ta làm choáng váng, Hà Húc thậm chí không biết giữa chừng đã xảy ra chuyện gì, lúc này ngồi ở hàng sau ngắm phong cảnh đến dinh thự của Tiêu Sách, bất an ban đầu lại lắng đọng xuống từng chút một.
Cố Khanh An mở cửa mời cậu xuống xe, một khắc bước vào cửa lớn Tiêu gia kia, ký ức không thoải mái lại bị kích thích, Hà Húc cảm giác giống như đầu ngón tay còn đang mơ hồ đau.
Hà Húc bỗng nhiên sợ hãi, xoay người muốn đi, nhưng quay đầu lại nhìn thấy A Vĩ cao lớn thô kệch đứng bên cạnh xe, lại liếc Cố Khanh An bên cạnh mỉm cười ý bảo cậu tiếp tục đi về phía trước, ý định bỏ chạy vừa mới dâng lên lại rút lui.
Chạy? Chạy đi đâu?
Hà Húc nhận lệnh đi theo Cố Khanh An vào trong biệt thự, người hầu gặp trên đường nhìn thấy cậu không ai không lộ ra bộ dáng tức giận, Cố Khanh An dường như đoán trước tình huống này, đi ở phía trước ngay cả đầu cũng không quay lại, cười thay cậu giải đáp nghi hoặc: "Đừng để ý, bọn họ căm tức chính là khuôn mặt này, không phải con người cậu."
Nếu như không phải cậu, vậy chính là chỉ một nam nhân khác có khuôn mặt đáng ghét này?
Lúc trước Hà Húc cũng không tò mò Tề Nhạc có bí mật gì hay không, nhưng hiện tại ngay cả cậu cũng bị liên lụy, cậu có tò mò hay không cũng đã không còn kịp rồi.
"Cho nên Tề Nhạc rốt cuộc đã làm chuyện gì, có thể làm cho người trong nhà này đều..."
Đang định trước khi nhìn thấy Tiêu Sách ít nhiều nắm giữ một chút tin tức, nhưng Hà Húc còn chưa dứt lời, trong tầm mắt đã xuất hiện một nam nhân cao lớn ngất trời.
Hà Húc bất giác im lặng, người đàn ông chỉ mơ hồ lộ ra một bóng lưng, nhưng loại cảm giác áp bách đập vào mặt này lại làm cho người ta gần như hít thở không thông.
"Sách ca, người đến rồi."
Tiêu Sách ngậm thuốc lá lười biếng phun ra khói thuốc, nhẹ nhàng xoay người từ trước cửa sổ sát đất, anh dụi tắt đuôi thuốc, nhưng trong nháy mắt ngẩng đầu đối diện với tầm mắt Hà Húc thì sững sờ tại chỗ.
Sát khí âm lãnh chợt lóe lên trong mắt, theo bản năng Hà Húc lùi lại một bước, nhưng lập tức đáy mắt Tiêu Sách lại khôi phục lại bộ dáng thong dong lười nhác vừa rồi, giống như sát khí nhìn thấy lúc trước chỉ là ảo giác của Hà Húc.
Nữ giúp việc bưng nước trà vừa pha xong, Tiêu Sách dựa vào sô pha, chân dài tùy ý khoát lên sô pha làm thủ thế "Mời" với Hà Húc, "Ngồi đi."
Hà Húc kiên trì ngồi xuống, cảm giác áp bách trên người người này quả thực quá nặng nề, cho dù chỉ ngồi ở khoảng cách gần như vậy, cũng như mang trên lưng gông xiềng, cả người không thoải mái.
Tiêu Sách nhìn qua cũng chỉ hơn ba mươi tuổi, nhưng tướng mạo lại thành thục hơn những người cùng lứa vài phần, nhất là đường vân tinh tế giữa lông mày, hơi có chút mùi vị tang thương.
Mùi của một người đàn ông trưởng thành.
Hà Húc nghĩ không đúng lắm, chính mình cũng bội phục loại tâm tính đại nạn sắp rớt xuống đầu mà còn có thể tự nghĩ tự vui này của bản thân.
Từ lúc bắt đầu ngồi xuống, hai ánh mắt quan sát vẫn dừng ở trên người không dời đi, Hà Húc cúi đầu chuyên tâm uống trà, đối phương không mở miệng cậu cũng không nói lời nào, hai người phân cao thấp giống như ai mở miệng trước liền thua.
Qua một lúc lâu, Tiêu Sách nâng chén trà lên uống hơn phân nửa, sau đó đập mạnh chén trà lên bàn, cắn răng cười lạnh nói: "Giống, thật đúng là rất giống."
"Ừ, rất thần kỳ đúng không, tôi cũng cảm thấy như vậy. "Hà Húc nhấp một ngụm trà, thản nhiên đáp lại.
Thần kinh căng thẳng ngồi nửa ngày, Hà Húc đã sớm mệt mỏi, hơn nữa phát hiện Tiêu Sách tuy rằng khí thế bức người nhưng hình như cũng không phải là loại ác bá giết người không chớp mắt, bất giác thả lỏng xuống.
"Vì biến thành khuôn mặt này, đã tốn không ít công sức phải không?"
Hà Húc nhất thời suy nghĩ lại, một lúc sau mới lắc đầu trả lời: "Trời sinh đã giống, không tốn sức chút nào."
Cằm bỗng dưng đau nhức, tay Hà Húc khẽ động làm đổ nước trà đầy đất, cậu ăn đau liếc về phía Tiêu Sách vẻ mặt đau đớn, cũng không biết ánh mắt này làm sao chọc tới đối phương, anh ta tăng thêm lực tay giống như muốn bóp nát cằm cậu.
"Đó chính là tự nguyên chịu tội."
Hà Húc cũng không nhúc nhích cứ mặc cho anh ta nắm như vậy, giờ này khắc này cậu đã xác định, "Sách ca" chính là có bệnh, không chừng phản kháng còn có thể làm cho anh ta càng ngày càng hưng phấn, dứt khoát mím môi cứng rắn, quả nhiên không bao lâu Tiêu Sách đã cảm thấy không thú vị buông lỏng tay.
Nhưng Hà Húc vẫn tính sai, Tiêu Sách đối với việc cậu không phản kháng cảm giác rất mất hứng, nhưng đồng thời lại sinh ra hứng thú cực lớn đối với bộ dáng ẩn nhẫn vừa rồi của cậu.
"Tôi ứng tiền thuốc men cho cậu, nhưng từ lúc vào cửa hình như còn chưa nghe được lời cảm ơn từ miệng cậu."
"Bắt đầu từ vừa nãy, tôi cũng một mực chờ ngài nói tôi cần phải trả giá cái gì. Nếu phải trả lại, tôi nghĩ cũng không cần phải cố ý nói lời cảm ơn. "Hà Húc không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời, cái gọi là trả giá, cậu đã trả rất quen rồi, đơn giản là cầm thứ quan trọng đi trao đổi.
"Cậu nhất định phải trả, nhưng tôi cứu giúp cậu một mạng người, không cần nói cám ơn sao?"
Hà Húc biết phải nên nghe lời một chút: "Cảm ơn rất nhiều."
Tiêu Sách gắt gao đánh giá Hà Húc, nụ cười nghiền ngẫm từ hai má tràn ra, vật nhỏ này thú vị như vậy thật sự ngoài dự liệu của anh ta, có lẽ tính toán của anh ta sẽ càng thú vị hơn so với trong tưởng tượng.
"Vật nhỏ, cậu không tò mò cái giá phải trả là gì sao?"
Hà Húc rót cho mình một tách trà khác, thản nhiên lắc đầu, "Chuyện nên tới trốn cũng không thoát, không cần lãng phí tinh lực. Nếu ngài còn muốn ném tôi ra phố sau, cũng không sao cả, chỉ cần tiện tay để lại cho tôi một viên gạch là được rồi."
"Cậu cảm thấy cậu có thể đối phó được nhiều người như vậy?"
"Không thành công nhưng vẫn có thể làm người. "Hà Húc cười rạng rỡ," Không đối phó được bọn họ, còn không đối phó được chính mình sao."
Nói chuyện sống chết, biểu hiện của Hà Húc lại giống như một người đứng xem không đếm xỉa tới, tuy rằng anh ta không có ý định ném Hà Húc ra phố sau, nhưng qua lời cậu nói như vậy cũng muốn nhìn xem Hà Húc rốt cuộc có thể ung dung tiêu sái được hay không.
Tiêu Sách nhìn thẳng tầm mắt Hà Húc, muốn từ bên trong nhìn ra chút sơ hở cậu chỉ đang ra vẻ trấn định, nhưng chỉ nhìn thấy đáy mắt giống như một vũng nước đọng.
Tuổi còn trẻ như vậy, lại không sợ chết. Đây chính là người anh ta cần, anh ta từ đáy lòng tin tưởng Hà Húc chính là người thích hợp nhất.
Tiêu Sách đè nén vui mừng như điên trong lòng, nhưng vẫn nhịn không được nhếch khóe miệng, nghiêng người ra vỗ nhẹ hai má Hà Húc nói ra yêu cầu của mình.
"Tôi muốn cậu, làm thế thân Tề Nhạc cho tôi." *Có khuôn mặt tương đối giống Tề Nhạc là kiếp nạn của Hà Húc, mọi thứ đều bắt đầu từ cái này mà tới!*
Làm thế thân sao, hình như cũng không có gì đáng nói, bất quá là làm lại nghề cũ mà thôi. Thế nhưng, Hà Húc cảm thụ được lực đạo trên má dần dần tăng lên, nghĩ thầm chỉ sợ điều này không giống với loại thế thân để lấy lòng Tạ Thanh Dao.
"Chỉ vậy thôi sao?"
"Cho đến khi tôi có thể tự tay cắt thịt trên người tiện nhân kia mới thôi. "Trong ánh mắt Tiêu Sách lại hiện ra sát ý, nhưng vẫn nói điều kiện rõ ràng với Hà Húc:" Tôi sẽ phụ trách toàn bộ chi phí kế tiếp, cậu chỉ cần mỗi tuần tới gặp tôi hai lần, những thứ khác đều do tôi quyết định."
Hà Húc không cự tuyệt, cũng không có tư cách cự tuyệt. Cậu gật đầu đồng ý, Tiêu Sách bỗng nhiên lại gần, dán vào lỗ tai cậu nói nhỏ một phen, cuối cùng hỏi cậu: "Chỉ cần cậu đáp ứng, tôi hiện tại có thể thanh trừ hết thảy nợ nần của cậu với Tạ Thanh Dao, thế nào, có cần suy nghĩ một chút không?"
Tiêu Sách đưa ra điều kiện rất mê người, nhưng chuyện cần làm lại trái với ý nguyện của cậu, hơn nữa cho dù thanh trừ nợ nần, cậu cũng chỉ là từ khuất phục Tạ Thanh Dao biến thành nghe lệnh Tiêu Sách, lại có gì khác nhau đâu.
Vì thế Hà Húc cúi đầu cười: "Tôi nghĩ không cần, với năng lực của tôi chỉ cần làm thế thân mặc người thao túng là được rồi."
*Nghĩ rằng Tiêu Sách là người tốt chính là sai lầm lớn nhất của mí pà ó:)))*
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT