Trong lúc chúng tôi đang nói chuyện thì họ đã bắt đầu rồi.

Lần này nó được đơn giản hóa một chút, ba mươi mũi tên, tùy thuộc vào tổng số điểm.

Vút.

Mũi tên đầu tiên của Tạ Khởi đã trượt mục tiêu, đó là cây cung tôi vừa cầm.

“Xin lỗi, tôi có chút không thành thạo.” Tạ Khởi không biết là cố ý hay vô tình.

Vệ Thành cũng bắn mũi tên đầu tiên, 7 điểm:

“Tôi cũng vậy, hơi khó sử dụng.”

Huấn luyện viên đưa bao đựng tên cho Tạ Khởi: “Người mới bắt đầu, ở cự ly xa có chút khó khăn…”

Nhưng hắn còn chưa nói xong, Tạ Khởi đã lấy ra ba mũi tên từ trong bao tên, bắn ra cùng một lúc.

10 điểm.

Ba mũi tên trúng hồng tâm, gọn gàng.

Vệ Thành quay đầu lại, không thể tin được.

Động tác của Tạ Khởi rất nhanh, cây cung truyền thống dường như sống động trong tay hắn, ở góc độ này, mọi người dường như có thể nhìn thấy hắn bình tĩnh chỉ huy giữa hàng ngàn quân, và kỵ binh sắt cưỡi ngựa xuyên qua đêm mưa…

Tôi kéo tay áo hắn: “Giữ thể diện cho đứa nhỏ.”

Hắn rất hồn nhiên: “Mũi tên đầu tiên đã nhường rồi. ”

Vệ Thành có chút hoảng hốt, cậu ấy biểu hiện được 9 điểm, nhưng tâm lý lại có chút suy sụp, về sau phát huy không tốt, thường trượt mục tiêu.

Khi cuộc thi kết thúc, cậu ấy đã chán nản.

Tôi vỗ vai cậu nhóc trấn an: “Cậu đã rất tuyệt vời rồi.”

Đôi mắt của Tạ Khởi rời vào những mũi tên lệch tâm, lại nhìn kính lúp và thiết bị chống rung của cung phức hợp Vệ Thành, hắn lắc đầu giả vờ tiếcnhận:

“Thế hệ trẻ bây giờ tư chất quá tầm thường.”

Vệ Thành: “…”

Vốn tưởng rằng Tạ Khởi sẽ vô lý chọc tức tôi, nhưng hắn lại hỏi tôi:

"Không phải em nói anh chưa xong việc với tôi sao?"

Bàn tay tôi đang buông thõng bên hông siết chặt, buộc mình phải lạnh lùng:

"Nếu anh tức giận thì cũng chịu, người tôi muốn kết hôn không phải anh, chúng ta không phải người cùng thế giới, sẽ không có kết quả."

(‘Không phải người cùng thế giới’ ở đây có thể hiểu là: người cổ đại, người hiện đại. Hoặc chỉ thân phận Tạ nhị thiếu gia với một cô gái gia cảnh bình thường, không thể đến với nhau vì không môn đăng hộ đối.)

Hắn mím môi, như đang kìm nén cảm xúc nào đó, cuối cùng bỏ cuộc:

"Nguyễn Thần Lạc, nếu đây là điều em muốn, tôi sẽ biến mất."

Nói xong, hắn tiến lên một bước, tôi đứng đó, cảm thấy hơi ớn lạnh.

Hóa ra bây giờ đã là đầu mùa đông.

Nhìn tin tức kết hôn giữa Tạ Khởi và Lê Tường trên điện thoại, tôi gọi điện cho Thẩm Hi và hỏi:

“Thẩm Hi, nếu hai người không cùng một thế giới, tao ép anh ấy ở lại có phải ích kỷ lắm không?”

Thẩm Hi sửng sốt: “Mày đang hẹn hò với Tạ nhị thiếu gia à? Mày có thể thử bước vào thế giới của anh ấy.”

Tôi cười khổ lắc đầu: “Không, tôi thích thế giới của  mình hơn. Bước vào thế giới của anh ấy giống như trốn khỏi trái đất cùng người ngoài hành tinh vì tình yêu và sống một cuộc sống xa lạ trên một hành tinh xa lạ”.

Có sự im lặng ở đầu bên kia của điện thoại.

Một lúc lâu sau, cô ấy mới trả lời: “Xin lỗi, vậy thì hiện tại mày hãy ưu tiên cho bản thân mình đi, vì mày yêu mày hơn người kia. Thực ra mày cũng không cần lo lắng, sao mày biết người kia không muốn ở lại thế giới của mày.”

Tôi giật mình.

Những suy nghĩ phiền muộn cứ liên tục ập đến, về đến nhà tôi trùm chăn lên đầu và ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau, chán nản mở tiểu thuyết ra, không ngờ cuối cùng lại thấy một chương mới được thêm vào.

Tên của chương này là Đảo Ngược.

Trong câu chuyện này, Lê Tường là công chúa không được yêu thích nhất trong hoàng gia, cô ấy và Tạ Khởi gặp nhau tại bữa tiệc mùa thu của Thái hậu, và hai người đã trải qua nhiều khó khăn để đạt được thành công.

Nhưng tất cả chuyện này chỉ đơn giản là được sắp xếp thôi——

Tại yến tiệc mùa thu của Thái hậu, chỉ vì Tạ khởi liếc nhìn Lê Tường một lần, hoàng thất đều cảm thấy nàng chính là người mà Tạ Khởi muốn kết hôn.

Vì vậy, hoàng đế đã lợi dụng mẹ và chú của nàng ta để đe dọa khiến nàng phải tìm cách đến gần Tạ Khởi, đồng thời hạ chất độc mãn tính ở móng tay cho Tạ Khởi.

Tai họa mà Lê Tường và Tạ Khởi cùng nhau gánh chịu chỉ là trở ngại của hoàng gia, mục đích là để Tạ Khởi tiếp xúc nhiều hơn với Lê Tường, tốt nhất nên yêu đến cuồng nhiệt.

Chất độc theo năm tháng ăn mòn, thân thể dù có cường tráng đến đâu cũng có thể suy sụp.

Hơn nữa, theo thông lệ của triều đại này, hoàng tử không thể nắm giữ quyền lực quân sự.

Hoàng đế trước hết phải thu hồi bình quyền của hắn, sau đó để hắn ở lại vùng đất hoang vắng, từ từ ngấm thuốc và chết đi.

Toàn bộ quá trình không chỉ thể hiện sự sủng ái của hoàng gia mà còn có thể nói với thế giới rằng công đức quân sự có thể đổi lấy mọi vinh quang và của cải, chẳng hạn như được phong tước vị, kết hôn với một công chúa, và thậm chí...

Một đám tang đẹp đẽ.

Triều đại có thể chấm dứt tình hình ngũ quốc, thống nhất thiên hạ là nhờ sự đóng góp không thể thiếu của hắn, không ai có thể che lấp quân công của hắn.

Vị hoàng đế trẻ tuổi đã muốn hắn chế.t từ lâu.

Nếu mỹ nhân kế thất bại thì ngày mai sẽ có những âm mưu khác.

Cuối truyện, Tạ Khởi chết, Lê Tường tự sát vì cảm thấy tội lỗi.

Năm thứ hai, vương triều bị đảo lộn bởi thế lực Ngũ Quốc trỗi dậy vì không có tướng tài giỏi trấn giữ biên giới.

Toàn bộ câu chuyện không có người thắng cuộc, hoàng đế sai một bước, mỗi bước đều mất tất cả.

Nói cách khác, mỗi lần tôi đẩy Tạ Khởi về phía Lê Tường, tôi đều yêu cầu hắn tiến thêm một bước về phía cổng địa ngục.

Tôi run rẩy, buộc mình phải bình tĩnh lại và bắt đầu nhớ lại toàn bộ sự việc.

Có hai nghi ngờ chính -

Trước hết, tại sao hắn lại xuyên không trước tôi?

Có hai cơ hội để xuyên không, cơ hội thứ nhất là đám cưới và cơ hội thứ hai...

Là chết.

Chẳng lẽ lúc đó Tạ Khởi bị ám sát?

Khi ngày cưới đến gần, thái y thường xuyên đến nhà;

Ngày cưới của Lê Tường, hoàng huynh tới đón nàng, nhưng Tạ Khởi lại không xuất hiện.

Lúc đó tôi chỉ muốn về nhà và không nhận ra bất kỳ manh mối nào trong số này!

Thứ hai, cốt truyện và hiện thực trùng lặp một cách đáng ngạc nhiên.

Thỉnh thoảng tôi nghĩ rằng Lê Tường chỉ là người có cùng tên với nữ chính, thực sự đã xuất hiện.

Thẩm Hi nói mình là con gái ngoài giá thú của Lê gia, trước đây cùng Lê gia cãi nhau, bây giờ lại nguyện ý làm con tốt, gả cho Tạ Khởi vì chú của cô ta bị Lê gia thao túng!

Vì vậy, có thể Lê Tường cũng đang tiếp cận hắn với một âm mưu?

Vậy có đúng là dù ở thời hiện đại hay cổ đại thì cuối cùng hắn cũng không thể thoát khỏi tai họa?

Tôi bật cười cho đến khi nước mắt rơi xuống lã chã. Cười đến mức bật khóc.

Bởi vì hôm nay là đám cưới của Tạ Khởi.

12h trưa, hôn lễ của hai người sẽ được tổ chức tại khách sạn.

Tuy nhiên lúc 10 giờ trưa, tôi tìm thấy Tạ Khởi trên sân thượng khách sạn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play