Tôi quyết định thay đổi cuộc sống. Mười giờ tối, đèn trong phòng ngủ của Tạ Khởi đúng giờ được tắt đi.
Tôi lấy chiếc váy ngắn phủ bụi đã lâu, thiết kế khoét lưng và dây đeo chéo chỉ để lộ xương cánh bướm mỏng manh.
Tôi từng có một vết sẹo trên lưng, vết sẹo này là do tôi bảo vệ Tạ Khởi khi tôi thuê sát thủ để trốn thoát cùng hắn ta.
Hắn luôn quan tâm đến nó, dù đã tìm đến các đại phu nổi tiếng nhưng vẫn không tìm ra cách chữa trị, thỉnh thoảng, khi chúng tôi lăn giường mãnh liệt, hắn sẽ liên tục xoa vào vết sẹo trên lưng tôi, với những ngón tay chai sạn, động tác của hắn xen lẫn sự dịu dàng.
Nhưng bây giờ, những vết sẹo đó đã biến mất.
Đi cùng với quá khứ của chúng tôi.
Tôi lặng lẽ bước ra ngoài, tiếng gầm rú của động cơ ô tô khiến tôi lần đầu tiên cảm nhận được sự vĩ đại của cuộc cách mạng công nghiệp sau một thời gian dài.
Thẩm Hi điều chỉnh phương hướng: “Họ nói quán bar mới này có rất nhiều anh chàng đẹp trai, lại rất gần đại học.”
"Anh chàng đẹp trai? Đợi một chút sẽ có bốn người."
Thẩm Hi không thể tin chớp mắt: “Mày thay đổi rồi, Nguyễn Thần Lạc.”
Tôi cau mày: “Có à?”
“Trước kia mày không nói như vậy, mày rất chung tình, không bao giờ cần có lốp dự phòng.”
Tôi đáp: “Bây giờ tao đang rất tập trung. Xe tốt thì không cần lốp dự phòng”.
Thẩm Hi cười hắc hắc: “Vậy mày nói bốn người.”
Tôi: “Xe có bốn lốp, mày có làm sao không?”
Thẩm Hi: “Mày… mày… được lắm!”
Là phú nhị đại, cô ấy luôn phóng khoáng, xinh đẹp và nổi bật, người ta nói rằng những người theo đuổi cô ấy phải xếp hàng vòng quanh thành phố, họ có thể nâng chúng tôi từ Tháp Ngọc Phương Đông ở Thượng Hải đến đại lộ Champs Elysees ở Paris.
Chắc chắn rồi, không lâu sau khi chúng tôi ngồi xuống, các chàng trai đã đến xung quanh.
Thẩm Hi nói chuyện vui vẻ, rất nhanh sau đó cùng mấy nam sinh quen thuộc đến quầy lễ tân chơi DJ và khiêu vũ.
Chơi chán, tôi sớm rút lui từ sàn nhảy về chỗ ngồi của mình, âm nhạc đẩy bầu không khí lên cao trào lần thứ hai, vầng hào quang rực rỡ của hộp đêm bắt đầu đung đưa lên xuống trên sân khấu.
Một nam sinh viên đại học đến gần, không biết cậu ấy có phải là vận động viên không, nước da hơi ngăm đen nhưng không đến nỗi xấu xí, ngược lại khiến cậu càng thêm nam tính cuốn hút.
Anh búng ngón tay và yêu cầu người pha chế phục vụ cho anh một ly cocktail.
"Chị ơi, hôm nay em có thể mua đồ uống cho chị được không?"
Tôi giơ ly rượu lên, nhướng mày nhận lấy: “Cám ơn.”
"Cứ gọi em là Vệ Thành” Vệ Thành thấy tôi rộng lượng tiếp nhận lòng tốt của cậu ta, thì bắt đầu tiến tới, "Vậy em có thể ngồi cạnh chị được không?"
Tôi mỉm cười: “Dĩ nhiên rồi…nhưng một lạt bạn tôi sẽ đến đây.”
Khi nói vậy, người bạn thân nhất của tôi đã dẫn theo một anh chàng đẹp trai đến.
"Này, Nguyễn Thần Lạc, tao còn chọn cho mày một con mồi ngon, không ngờ mày lại nhanh tay như vậy.”
Cô ấy luôn tuân thủ nguyên tắc “phụ nữ không có tiền cần đàn ông, phụ nữ có tiền muốn đàn ông”, đi qua vạn bụi hoa không dính một phiến lá. (*ý chỉ kẻ lăng nhăng không chịu trách nhiệm với ai)
Tôi giải cứu Vệ Thành đang đỏ bừng tai: "Không, chỉ là bạn mới thôi, cậu ấy là sinh viên."
"Chúng ta cùng chơi nhé. Chỉ cần cưng làm cô ấy vui thì tiền không thành vấn đề."
Cô ấy quàng tay qua vai tôi: "Tôi luôn sẵn sàng chi rất nhiều tiền cho cô gái xinh đẹp này.”
Tiếng nhạc nhịp nhàng, tiếng trống rung lên, tôi hất tay cô ấy ra.
"Được rồi được rồi, chúng ta hãy chơi như thế này nhé."
Lúc đầu, tôi chưa quen lắm với bầu không khí, nhưng dần dần âm nhạc và bầu không khí đã phù hợp, tôi bắt đầu thấy vui hơn, thậm chí tôi còn có thể chạm vào cơ bụng của một anh chàng đẹp trai, cảm giác thật tuyệt.
"Không phải chỉ là cơ bụng thôi sao? Em cũng có." Vệ Thừa uống chút rượu, trở nên càng cạnh tranh hơn.
Người bạn thân nhất của tôi hét lên: "Đừng nói dối tôi, nhóc, nếu không cậu sẽ tự trừng phạt mình bằng ba ly rượu đấy."
Chàng trai hơi say, khuôn mặt đỏ bừng nhuốm đầy khát khao chiến thắng, vén áo đến gần tai tôi:
“Em không phải trẻ con, chị ơi, đừng coi thường em.”
Có sự pha trộn giữa tiếng huýt sáo và tiếng la ó.
Quán bar đông đúc, có ai đó va vào tôi từ phía sau quầy, cơ thể tôi ngã về phía trước do quán tính, tay tôi không tự chủ mà đưa về phía cơ bụng của Vệ Thành.
Thật đáng tiếc khi việc chiếm tiện nghi không thành công.
Bởi vì ai đó đã nắm lấy cổ tay tôi với một lực rất mạnh.
Tôi vô thức nhìn lên và thấy một người đàn ông đang rất tức giận.
Ánh sáng trong quán bar mờ ảo, khuôn mặt nửa tối, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt góc cạnh, sống mũi cao, đôi môi mỏng mím chặt, khí chất lạnh lùng và mạnh mẽ.
Những âm thanh và âm thanh xung quanh dường như vô hình đối với hắn, đôi mắt đen láy của hắn đang nhìn thẳng vào tôi, những đường gân trên bàn tay nắm cổ tay tôi nổi lên, yết hầu hắn căng cứng.
Thần Hi là người đầu tiên nhận ra hắn trước tôi, nhanh chóng kéo tay tôi lại, như muốn bảo vệ tôi:
"Tạ thiếu gia, cô ấy không sao đâu, cậu không định đi chỗ khác chơi à?”
Mọi người xung quanh sợ hãi đến im lặng, bầu không khí nóng bức mà DJ tạo ra dường như bị dội một gáo nước lạnh.
Hắn hoàn toàn không nghe thấy lời nói của Thẩm Hi: “Em đang làm gì ở đây?”
Tôi hất tay hắn ra: “Này! Thời đại này không thể cưới nhiều vợ đâu!”
Tạ Khởi trầm giọng xen lẫn nghiến răng nghiến lợi: "Cái gì?”
Trong quán bar thanh âm rất lớn, tôi an ủi Thẩm Hi: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi, mày cứ chơi đi.”
Cô ấy hạ giọng nói: “Với Tạ nhị thiếu gia mày muốn chơi gì cũng được, nhưng đừng đùa giỡn với tình cảm.”
Tôi ậm ừ, ngõ sau không có bao nhiêu người, gió đêm thổi bay đi chút cồn trong tai, chỉ để lại đôi tai nóng bừng.
"Vì sao anh theo dõi tôi.”
Vẻ mặt hắn không thay đổi, nhưng hắn tiến một bước lại gần tôi, gần như nhốt tôi vào góc chật hẹp này.
"Nếu không theo dõi em một lúc, tôi đã không biết em đã tiến xa đến thế này. Em đối với những nơi thế này, học nhanh quá nhỉ.”
KHÔNG! Tôi cười: “Anh đã có gia đình rồi. Đối với tội đa thê, nếu anh lấy người khác khi đã có vợ thì sẽ bị phạt hai năm.”
"Vệ Thành đó là ai? Hãy kể cho tôi nghe về nguồn gốc của cậu ta."
“Tội xâm phạm thông tin cá nhân của công dân có thể bị phạt 3 năm tù”.
“Vậy tối nay đừng đi đâu cả.”
“Tội giam giữ trái pháp luật và tước đoạt quyền tự do cá nhân của người khác sẽ bị phạt ba năm.”
Tạ Khởi không nói gì.
Có lẽ nó hơi sốc trước sự cai trị của xã hội pháp luật.
Tôi cố gắng tỏ ra thoải mái nhất có thể: “Cám ơn anh, dù ngày xưa hay bây giờ, anh mới là người sắp có gia đình, còn Lê Tường chính là…”
Đi được nửa đường, hắn như bị xúc động:
"Đừng nhắc đến Lê Tường với tôi, chuyện của chúng ta không liên quan gì đến người thứ ba."
Này này, không đúng, tôi là người thứ ba.
Tôi bình tĩnh lại và nói: “Được rồi, tôi đã lừa dối anh. Đây là một thời đại xa lạ đối với anh, nhưng đối với tôi, đây là nơi tôi đã lớn lên hơn 20 năm”.
"Nếu không phải là ngoài ý muốn, tôi cũng sẽ không gặp được anh, cũng không cưới anh. Ôi không, cuộc hôn nhân này đối với tôi chẳng là gì cả, không có giấy chứng nhận, không có lễ nghi, không có lý."
Nhắc mới nhớ, có lẽ đã hơi lâu rồi và những tin nhắn trên điện thoại di động liên tục gửi đến——
[Thẩm Hi: Mày còn chưa nói xong sao? 】
[ Vệ Thành: Khi nào chị mới quay lại? Rượu đã chuẩn bị xong rồi. 】
Tôi khéo léo nhấc điện thoại lên mở khóa, bấm vào khung chat và trả lời bằng những ngón tay linh hoạt:
[Tôi sẽ quay lại sớm, đợi đã...]
Nhìn thấy đầu ngón tay của tôi vui vẻ nhảy lên bàn phím, Tạ Khởi như nghĩ ra điều gì, hắn lấy mất điện thoại của tôi.
"Lần trước là Vệ Long, lần này là Vệ Thành, lần sau thì sao?"
Tôi giận dữ cười: “Chuyện vớ vẩn gì vậy? Tôi chưa giải thích rõ ràng sao?”
Nhìn thấy tôi gõ mấy chữ, ánh mắt hắn bỗng trở nên rất xa lạ.
Điều tôi sợ nhất là bị đọc lén, tôi hơi tức giận và muốn cướp ngay.
Nhưng ngay khi đầu ngón tay chạm vào điện thoại, hắn lại rút nó ra, dùng chiều cao của mình để bắt nạt người khác.
Tôi kiễng chân định dùng hai tay với tới, Tạ Khởi đơn giản một tay nắm lấy hai cổ tay của tôi, sau đó một tay trả lời Thần Hi thay tôi —
【Không quay lại. 】
"Anh?!" Tôi kinh ngạc ngước mắt lên: “Hoặc là trả lại cho tôi, hoặc là tôi không cần nữa, tặng anh làm quà chia tay."
“Muốn vạch rõ ranh giới?” Đôi mắt đen của hắn trở nên tối tăm, trong lòng tràn đầy lửa giận: “Em nằm mơ.”
"Trừ khi tôi ch.ết."
“Không phải em luôn muốn gi*t tôi sao?”
Nhịp tim của tôi đột nhiên đập lỡ một nhịp, tôi lập tức phản bác: "Không, tôi muốn giế.t anh khi nào..."
Nói được nửa chừng, tôi sửng sốt: “Anh biết những gì?” Hay là tất cả?
Nếu nhìn từ góc độ của Tạ Khởi thì mười vụ đầu độc, chín vụ ám sát, tám vụ ma quái tấn công, bảy vụ gi*t người và gần năm mươi vụ ám sát giả tưởng là bằng chứng rõ ràng nhất cho thấy tôi muốn gi*t hắn.
Nhưng khi tôi thuê những người trong danh sách sát thủ, tôi nói với họ rằng họ có thể dùng dao, nhưng thực tế họ không thể gi*t người.
Lần duy nhất tôi lẻn đi, tôi cố gắng chặn trước mặt Tạ Khởi như thể đang tuyệt vọng, lưng tôi bị thương và có sẹo.
Tôi tức giận trừ lương của sát thủ tận một trăm lượng vàng, ban đầu hắn chỉ được thuê với giá 30 lượng vàng, sau đó hắn thành nợ tôi bảy mươi vàng. Hắn không có tiền để trả lại cho tôi và nói rằng hắn sẽ gửi cho tôi một vài dịch vụ phiễn phí chỉ mong không bị đánh giá tiêu cực.
Vì vậy, hắn đột kích hoàng cung mười lần vào ban đêm, nhưng đều thất bại, ngoại trừ việc hù dọa một đàn gà trong cung.
Sau này tôi mới biết hắn đã tốn tiền để được vào danh sách sát thủ.
Mẹ kiếp! Lừa đảo!!
Tôi lợi dụng lúc vẻ mặt hắn có hơi thất thần, nghiêng người tránh khỏi vòng tay hắn, không ngờ Tạ Khởi phản ứng nhanh hơn tôi, vòng tay qua eo tôi, trực tiếp bế tôi lên.
Tôi vùng vẫy trong tiềm thức: "Anh đang làm gì vậy? Đừng để tôi ghét anh!"
Hắn nhếch khóe môi: “Nạn nhân còn chưa nói một chữ hận, sao em lại bắt đầu ghét tôi trước?”
Tôi gãi đầu nói: "Ch.ết tiệt, anh không hiểu đâu. Những kẻ sát nhân thường càng ghét nạn nhân của mình hơn, bởi vì sự tồn tại của nạn nhân sẽ nhắc nhở họ rằng họ hèn hạ đến mức nào, bên trong họ xấu xí đến mức nào và hành vi của họ không thể chịu nổi".
“Ồ, hiếm khi thấy ai đó tự mắng mình như vậy” hắn nói.
“…” Tôi vừa nói gì? Phân tích tâm lý tội phạm? Nó có cần thiết không?
Đệch!
….
Hắn bế tôi trở lại xe, do sự chênh lệch chiều cao, hắn dễ dàng ấn tôi xuống ghế và bóp cổ tay tôi, thậm chí tôi không thể chống cự.
Trong mắt hắn chỉ có bóng dáng của tôi phản chiếu, khóe mắt trái có một nốt ruồi màu đỏ nhạt, lần này tôi mạnh dạn miêu tả nó như một con bướm đang sải cánh, thêm một chút... ham muốn nóng bỏng.
Các sử gia từng nhận xét hắn là người quyết đoán không chút do dự, bình tĩnh trong mọi tình huống.
Vì vậy, tôi chưa bao giờ thấy hắn thất thố như vậy.
Có một sự tắc nghẽn trong tim, và tôi không thể đứng dậy hay đi xuống.
"Ý của tôi không phải là để anh ch*t, mà là muốn anh cùng Lê Tường ở bên nhau, chỉ cần anh kết hôn, tôi liền yên tâm."
Hắn ngắt lời tôi: “Em đang lo lắng điều gì?”
Tôi ngơ ngác giải thích: “Tôi muốn về nhà, như anh thấy đấy, nơi này là nhà tôi, tôi có nhà, có xe, có bạn bè, người thân…”
“Và tôi luôn tin rằng định mệnh đã định rằng tôi không thuộc về anh, dù là trong truyện viễn tưởng hay hiện thực, và anh…”
Sao tôi dám có những suy nghĩ vô lý?
Giọng tôi ngày càng nhỏ dần như tiếng chim cút.
Hắn chợt mỉm cười, cúi đầu dùng chóp mũi chạm vào má tôi, tôi vội quay mặt đi.
Sau đó môi hắn lướt xuống một bên cổ tôi, dùng một chút sức như muốn trừng phạt tôi vì đã lơ đãng.
“Khi cắn lên cổ, dùng quá sức, sẽ chết người." Tôi ép ra những lời từ đáy họng: “Làm tình có nguy hiểm, nên hãy cẩn thận với những nụ hôn của mình.”
Động tác của Tạ Khởi cứng đờ.