Xung quanh Thành Cơ Giới rất hoang vu, phần lớn đá và đất cát, cỏ cây trên mặt đất cũng không nhiều lắm, chỉ có một ít cỏ dại ngoan cường mới có thể sinh trưởng.
Bởi vì dưới lòng đất chứa rất nhiều quặng kim loại, nên rất có rất ít nơi có thể trồng được lương thực, nhưng những khoáng chất kim loại này giúp thành Cơ Giới phát triển nhanh chóng trong vài thập kỷ, từ một thành phố nhỏ đã phát triển đến quy mô như hiện nay.
Phần lớn lương thực đều nhập từ thành Sở Hi, thời kì mạt thế đến người chết một nửa cho nên giáo sư Lâm cho người máy đi từng nhà thu thập hết lương thực còn sót lại, đúng giờ phát cho mọi người tuy rằng không phải rất tốt nhưng mà cách này không dẫn đến có người bị chết đói.
“Hôm nay chỉ có bánh trắng, ngày mai có sữa và cơm, bây giờ trái cây và rau quả đã ăn hết, còn một số món ăn ướp muối, những món này được phát vào cuối tuần, hôm nay không thể ăn được.”
Giáo sư Lâm cười ha hả mà đem bánh trắng ngâm ở trong nước nóng, ông bây giờ chỉ có thể ăn như vậy, răng cỏ không tốt nên không ăn nổi bánh trắng cứng.
Cho dù vậy, ông vẫn tuân thủ quy tắc ban đầu đặt ra, đối đãi với đám người Ô Sương Tuyết như những người sống sót bình thường, cũng không vì đối phương cứu người trong thành mà dành ra ưu đãi đặc biệt.
Ông quả thật không biết quản lý, không biết lôi kéo lòng người, tựa như người máy mình chế tạo, chỉ biết dựa theo trình tự đặt sẵn mà làm, công bằng lạnh như băng giúp người của thành Cơ Giới sống sót trong thời khắc khó khăn này.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT