Âu Dương Đông đã đến một lần vào những ngày đầu thành lập căn cứ, lúc đó không những không tìm được người chịu đi cùng mình vào trung tâm thành phố mà còn suýt bị trói lại vì bộc lộ dị năng của mình, sau đó không bao giờ đến nữa. Những người sống sót trong căn cứ lúc đó rõ ràng là đang trong tình trạng tốt.
Mãi đến khi đoàn xe dừng lại, xuống xe, Âu Dương Đông mới hỏi ra câu hỏi trong đầu.
Từ Phóng dắt Tiểu Phúc: “Chủ yếu do thiếu lương thực. Hiện tại tất cả các cửa hàng và siêu thị trong thành phố Sở Hi đều bị cướp sạch ngoại trừ một số nơi có quá nhiều tang thi không thể vào được, còn những chỗ khác không tìm được thức ăn.”
Trước tận thế Âu Dương Đông Trước đã là thùng cơm nên trong nhà có rất nhiều đồ ăn. Hơn nữa sau khi có dị năng hệ mộc vì muốn dùng nó về nhà nên mỗi ngày đều luyện tập và thôi thúc trái cây phát triển, một mình ăn gần hết số trái mình làm ra, ăn quá nhiều đường dẫn đến béo hơn cả một vòng so với trước mạt thế.
“Không nên nha, nông nghiệp của thành Sở Hi chúng ta phát triển rất tốt mà, lúc trước còn xuất khẩu lương thực sang thành Cơ giới bên cạnh, hơn nữa hiện tại phần lớn mọi người đều biến thành tang thi, theo lý mà nói lương thực hẳn là không thiếu.” Âu Dương Đông béo mập ở giữa đám người gầy gò vàng vọt như vậy, luôn cảm thấy có cảm giác tội lỗi.
Thật ra, do thể chất của mình nên dù có uống nước lạnh cũng béo lên được chứ không phải là do ăn quá nhiều.
“Ai mà biết, dù sao chúng ta trước đó mỗi ngày đi ra ngoài tìm vật tư, lương thực cũng không thiếu, mà do nhiều người bình thường và dị năng giả trong căn cứ không dám ra ngoài, chỉ dựa vào vật tư chúng ta tìm được. Phiền muốn chết! Ông đây mỗi ngày nhìn thôi cũng cảm thấy không thoải mái đây mà gọi là cuộc sống ư?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT