Tuy nhiên, khi nhìn thấy Ô bà bà ngây ngốc ngồi trên giường xe RV, Từ Phóng thốt lên câu hỏi từ tận sâu trong linh hồn: “Ơ? Ô bà bà không phải đang hôn mê sao? Thế quái nào lại ở trên xe?”
Đừng nói là Từ Phóng bối rối, ngay cả Nhiễm Thanh đang nhìn đông nhìn tây trong xe RV, cũng không hiểu chuyện gì: “Nói thật, bà ấy làm thế nào mà ra khỏi viện nghiên cứu được? Thân phận chưa nhập vào hệ thống cũng không có mật mã sao có thể đi ra mà hệ thống an ninh không cảnh báo chứ? Bà lão này có lai lịch thế nào vậy ?”
Lâm An đoán chắc Ô bà bà lại đang giả vờ ngủ, có lẽ bà đã tỉnh lại từ trước. Mặc dù không nhận ra mọi người, nhưng vì ở chung với nhau trong một khoảng thời gian, nên khi nghe mọi người muốn đi bà cũng lén theo ra.
Ô Đóa thì tưởng rằng bà nội mình đã tỉnh lại, giống như lần họ ở Mắt Sa Mạc Chi vui vẻ đến gần song vừa tới đã bị bà nội gõ đầu một cái — Được rồi, bà nội vẫn chưa hồi phục.
Âu Dương Đông nhún vai, lai lịch gì à? Ờ thì chỉ là một nhân vật huyền thoại bình thường không có gì đặc biệt mà thôi.
Thành Bạch Trạch cũng là một thành đông dân. Cho dù không đông tới hàng triệu cư dân như ở thành Sở Hi nhưng vẫn có hàng trăm nghìn người. Sau khi tận thế xảy ra, số lượng tang thi trong thành quá nhiều, không thể dọn sạch được.
Tuy nhiên, điều may mắn là một số lượng lớn tang thi đã bị giáo sư Trương kiểm soát, nên cư dân trong thành mới có thể thở phào nhẹ nhõm, thậm chí nhiều người đã đi theo giáo sư Trương.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT