Ô bà bà nhìn xung quanh, không trả lời, bà gần đây không thích nói, ngay cả khi nói cũng chỉ là vài chữ rất ngắn gọn, hoặc là lầm bầm gì đó. Mọi người cũng nghe không rõ, vừa lại gần đã bị bà véo tai, Từ Phóng đã vài lần suýt bị tai lìa khỏi đầu luôn.
Ô Đóa có chút thất vọng nhưng vẫn tiếp tục vui vẻ nói chuyện với bà nội, hy vọng bà sẽ nhớ ra điều gì đó.
Dưới sự dẫn dắt của Thẩm Tu Trạch, họ hầu như không phải đi đường vòng mà thuận lợi đến được cửa lớn của lâu đài.
Cánh cửa gần như đen kịt thể hiện lịch sử lâu dài của thành Băng Tuyết, ở hai bên cổng thành mỗi bên có một đài quan sát, khi họ đến, trên đài quan sát cũng có vài cái đầu lông xù thò ra.
“Ai?” người ở trên lạnh lùng hỏi.
Lâm An nhìn rõ, người ở trên đội mũ lông, gương mặt lộ ra của họ đều đỏ bừng vì lạnh.
“Tôi tên là Thẩm Tu Trạch, là nhà thám hiểm đã từng đăng ký ở thành Băng Tuyết, muốn mua một chiếc thuyền đến thành Bạch Trạch.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT