Ngay khi Ô Sương Tuyết động thủ Thẩm Tu Trạch đã lập tức đẩy Lâm An ra ngoài, trong xe là một không gian nhỏ, ngoài giường chỉ còn lại một ít chỗ trống, khi đánh nhau dễ bị va chạm vào tường hoặc đụng phải đồng đội.
Đối mặt với Ô Sương Tuyết ra tay không biết nhẹ nặng, Thẩm Tu Trạch quyết định dùng cái bàn nhỏ bằng sắt bên cạnh, biến nó thành một dây xích, trói chặt người lại.
Ô bà bà bị xích sắt trói không thể thoát ra, cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Từ Phóng chớp mắt, cảm thấy mắt mình hơi khó mở: “Đông Tử à, ông giúp tôi xem mắt tôi thử coi, vừa nãy bị một đấm, có phải hơi sưng không?”
Khóe miệng Âu Dương Đông có một vết bầm, nghe vậy quay đầu nhìn, một mắt của Từ Phóng sưng đến mức gần như không thấy gì, mà xung quanh mắt cũng bầm tím, cộng thêm gương mặt của hắn trông thảm thôi rồi.
“Quả thật hơi sưng, không sao đâu, vài ngày nữa sẽ ổn thôi.” Âu Dương Đông nhìn có vẻ muốn cười, nhưng mở miệng thì đau, sờ vào khóe môi mình, cười nhăn nhó, an ủi vài câu.
Ô Đóa thẫn thờ nhìn bà nội bị xích lại mà vẫn đang cố gắng vùng vẫy, trán mình cũng bầm tím một mảng, nhưng giờ không còn hơi đâu để quan tâm đau hay không, chỉ mãi nhìn bà nội, thử khơi gợi ký ý của bà: “Bà nội, bà ơi, con là Ô Đóa nè, bà nội có nhận ra con không? Bà nội?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT