“Là sói tuyết, nhìn dấu chân ít nhất có hơn mười con.” Thẩm Tu Trạch vẻ mặt nghiêm trọng.
“Sói?” Lâm An hoảng sợ mở to mắt, ánh mắt vô tình nhìn thấy vệt máu đỏ tươi không xa, đầu óc như bị đánh mạnh một cú, không thể suy nghĩ gì thêm. 
Con thỏ dùng làm mồi nhử đã bị bầy sói mang đi từ lâu, chúng không vứt thức ăn lung tung, nếu không phải vì thời gian gấp gáp, bầy sói có thể đã chôn cả dấu vết máu để không cho sinh vật khác phát hiện ra bất cứ dấu tích nào của chúng. 
“Không phải máu của Tiểu Phúc, tôi vừa kiểm tra, đó là máu thỏ.” Ô bà bà thấy Lâm An thất thần, giải thích: “Máu của chó và máu của thỏ có mùi khác nhau.” 
Câu nói này khiến Lâm An hơi tỉnh táo lại: “Thật không?” 
“Ừ, tôi đảm bảo bằng kinh nghiệm hơn năm mươi năm làm nhà thám hiểm, tuyệt đối không phải là máu của Tiểu Phúc.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt, nhưng Tiểu Phúc có phải bị bầy sói mang đi không?” Lâm An vẫn không thể yên tâm, Tiểu Phúc nhỏ xíu như vậy, bình thường gặp phải trẻ con còn sợ hãi, gặp bầy sói thì phải làm sao đây, chúng có định coi Tiểu Phúc là lương thực dự trữ ư? 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play