Vào giây phút cuối cùng, cậu nghe thấy một âm thanh — chói tai, quen thuộc.
Lâm An cẩn thận nghe, cố gắng nhớ lại, nhưng đã muộn, cậu đã bị cắn nuốt hoàn toàn.
Cùng với tiếng tô chó rơi xuống sàn — người nằm trên giường đột nhiên mở mắt.
Đôi mắt đen trắng đó biến thành màu đỏ hồng ngọc, đôi mắt lạnh lùng không có chút cảm xúc, làn da trắng ngần chuyển sang màu xám nhạt, giống như một khối ngọc trắng tinh xảo bị dính tạp chất màu xám, nhìn hơi ghê.
Lâm An mặc bộ đồ ngủ màu vàng nhạt, mặt không cảm xúc ngồi dậy, động tác như đang quay slow motion nhìn quanh phòng ngủ.
“Gâu~”
Chủ nhân ơi~
Tiểu Phúc mừng rơn, nhanh chóng ngậm tô cơm lên ra hiệu cho chủ nhân, cái đuôi vẫy như muốn bay lên.
Lâm An bị thu hút bởi cái đuôi, cậu chầm chậm cúi đầu nhìn sinh vật vui vẻ trên đất, trong đôi mắt đỏ rực không hề có vẻ dịu dàng và dung túng như thường ngày, chỉ có xa lạ đánh giá.
Đầu đau giống như bị người ta cạy ra, não biến thành một cục bột nhão cậu không nhớ rõ mình là ai, làm gì, chỉ có một loại cảm giác lạnh quét qua toàn thân, trong đầu chỉ có một ý niệm duy nhất..
Đói quá đi~
Lâm An nhìn sinh vật trên mặt đất, theo bản năng há miệng, hai cái răng thỏ xinh qua một đêm lại dài thêm ra một chút, còn nhòn nhọn.
Em đói! Chủ nhân ưi~~
Tiểu Phúc ngậm tô cơm trong miệng đi vòng vòng quanh giường, điên cuồng ra hiệu.
Đôi mắt đỏ dán chặt vào Tiểu Phúc, giống như một thợ săn đang nhắm chặt con mồi của mình. Lâm An từ từ di chuyển đến bên giường, chậm rãi đứng dậy, giống như một đứa trẻ mới tập đi, không thể điều khiển tay chân, chỉ có thể chầm chậm di chuyển giữ thăng bằng.
Đôi chân trần chạm vào mặt đất cứng hơi lạnh, cậu dừng lại một lúc, sau đó theo bản năng nhích sang một bên — mang dép vào.
Nhìn thấy chủ nhân cuối cùng cũng đứng dậy, Tiểu Phúc lập tức ngậm tô cơm trong miệng chạy vào phòng mình, phần lớn thức ăn của nó đều để trong phòng, nhưng Tiểu Phúc sẽ không bao giờ tự mình xé ra ăn vụng mà mỗi lần đều ánh mắt đầy chờ mong nhìn chủ nhân mở.
Lâm An vô cảm nhìn đồ ăn chạy trốn, sau đó vụng về đuổi theo, từng bước giống như một con robot rỉ sét, loạng choạng bước đi cực kỳ chậm chạp.
Tiểu Phúc đặt tô cơm xuống quay đầu nhìn lại, chủ nhân không theo kịp nó? Nó vội vàng chạy kiểu lân múa ra ngoài nhìn ba lần, đi vòng vòng quanh chủ nhân hai lần, hận không thể dùng đầu ủi vào chân để người đi nhanh hơn.
Lâm An nhìn con mồi đang chạy loạn dưới chân mình, vươn tay ra bắt nhưng động tác của cậu quá chậm, mỗi lần gần tới, chú chó con sốt ruột lại chạy mất.
Lâm An chỉ có thể tiếp tục đuổi theo.
Chủ nhân cuối cùng cũng đi vào phòng ngủ của nó, Tiểu Phúc nhanh chóng bưng tô cơm đặt trước túi thức ăn.
“Ư..ử~” Chú chó con thông minh lập tức dùng chân cào cào vào túi đồ ăn, ý bảo muốn ăn.
Trong mắt Lâm An chỉ nhìn thấy sinh vật sống, chậm rãi đến gần Tiểu Phúc, ngồi xổm xuống, nhìn đồ ăn ở gần trước mặt, cuối cùng cũng không còn ý định chạy trốn.
Cậu có thể nghe thấy dòng máu nóng hổi của đồ ăn đang chảy trong mạch, máu thịt thơm ngon mùi thơm quyến rũ, nước bọt trong miệng bắt đầu tiết ra không ngừng.
“Ừng ực.”
Lâm An nuốt khan, đôi mắt vốn thờ ơ lại chuyển sang tham lam chảy nước miếng.
Đói quá, cậu chuẩn bị được ăn cơm rồi. Hự hự~~
Cậu há miệng chậm rãi hướng tới đầu đồ ăn.
Tiểu Phúc chưa từng chịu qua loại ủy khuất này, trong tay chủ là thức ăn của nó nhưng mà lại không cho nó ăn!nhưng chính là!
“Áu áu~”
Chó con mắt mở to tội nghiệp Lâm An.
Lâm An đang há miệng đột nhiên dừng lại.
“Au áu~ au áu~”
Tiểu Phúc tựa đầu vào đầu gối Lâm An, đôi mắt đen to ươn ướt, như sắp khóc tới nơi.
Lâm An chậm rãi chớp mắt, sau đó nhìn theo móng vuốt của sinh vật nọ, thấy túi đồ ăn cho chó.
Vài phút sau, trong tô cơm đầy nhóc thức ăn, Tiểu Phúc vui sướng lắc lắc cái đuôi ăn quên trời quên đất, mỗi một miếng là một mồm đầy thức ăn, như kiểu vội ăn đi đầu thai.
Mà Lâm An đang ngồi xổm bên cạnh Tiểu Phúc, không ngừng mà nghiêng đầu nhìn tới nhìn lui.
Rốt cuộc, tìm được rồi thích hợp góc độ, một lần há miệng, chậm rãi tới gần cổ Tiểu Phúc.
Sau đó há miệng cắn đi xuống!