Trước khi đi nhìn thoáng qua Tiểu Phúc đang dán sát bên chân Lâm An, ánh mắt rất bí mật, nhưng mà Thẩm Tu Trạch vẫn phát hiện, nhớ tới đối phương đã nói hắn có thể nhìn thấy người khác có dị năng hay không, như vậy dị năng của Tiểu Phúc có khi nào cũng bị hắn phát hiện không.
Bất quá phát hiện cũng không sao cả, Tiểu Phúc không chạy loạn, hơn nữa chỉ quanh quẩn bên người Lâm An, cho dù có chuyện gì thì cậu ấy cũng sẽ biết ngay, đừng nhìn Lâm An hiện tại vẫn là bộ dáng tính tình tốt lại nhát gan, nhưng khi đánh nhau hiếm có ai có thể đánh lại được cậu.
Đợi đến khi nhân viên công tác rời đi, Lâm An vẫn trốn ở trong đám người không có cảm giác tồn tại gì mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, thoải mái hơn rất nhiều.
Tuy rằng chứng bệnh sợ hãi xã hội của cậu đã khá hơn rất nhiều, nhưng trước mặt người lạ vẫn không được tự nhiên, hận không thể biến mình thành không khí, không ai chú ý tới mình.
Dắt Tiểu Phúc đi vào lều, Lâm An mở cửa sổ trước, để không khí lưu thông.
Trong sa mạc ban ngày dù có gió cũng là gió nóng, nhiệt độ trong lều không giảm được bao nhiêu, thấy mọi người đổ mồ hôi đầm đìa, dưới chân Lâm An một làn sương lạnh trắng xóa nhanh chóng lan ra— cả mặt đất và lều trại bị sương giá đóng băng bao phủ, lều vừa rồi còn oi bức không thôi trại lập tức trở nên mát mẻ hơn.
Âu Dương Đông thoải mái híp mắt lại, hắn sợ nhất là nóng, trong hoàn cảnh này mồ hôi chảy ra nhiều nhất, quần áo đều ướt, bây giờ rốt cục mát mẻ, người cũng không khó chịu nữa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play