“Mấy người cứ định đi như vậy sao?” Ô Đóa ngẩng mặt lên, chỉ chỉ phía sau, gương mặt non nớt nhưng biểu tình rất bình tĩnh: “Xương cốt của tộc nhân các người còn ở dưới gốc cây đại thu, ở đó có một cái hố toàn là xương cốt, nghe nói người thành Mộc Linh rất đoàn kết, bất cứ lúc nào gặp phải tộc nhân có khó khăn đều sẽ vươn tay giúp đỡ, bây giờ họ còn nằm chỗ đó mà mấy người cứ thế mà đi? không định nhặt xác cho bọn họ à?”
Ô Đóa vẻ mặt nghi hoặc, như kiểu chỉ đang đơn thuần tò mò, nhưng mỗi một chữ trong lời nói của cô vào tim, đả kích những người sống sót thần kinh đang yếu ớt thêm một đòn nặng nề.
Từ Phóng cũng nuốt không trôi cơn tức này, tuy rằng kêu hắn giết mấy trăm người hắn có thể không làm được, thế thì hắn liền vận dụng kỹ năng giết người bằng lời nói nha: “Ầy không cần đâu, nói không chừng tộc nhân của bọn họ căn bản cũng không muốn nhìn thấy đám người này, dù sao có một đám tộc nhân tốt như vậy, mặt mũi đều mất hết. Tôi cũng nghe nói một chuyện, người của thành Mộc Linh qua đời đều phải chôn trong đất mà giờ mấy người chạy nhanh như thế có phải quên mất mấy người trong hố cây vì ai mà chết không?”
Âu Dương Đông cũng âm dương quái khí: “Không phải quên đâu, dù sao lỡ như cây đại thụ này chưa chết thì sớm muộn gì bọn họ cũng chết mà thôi. So với những tộc nhân đã chết mạng của mình đương nhiên quan trọng hơn rồi, mấy người vẫn nên đi nhanh đi, quản làm gì mấy tộc nhân chết rồi chứ.”
Dưới sự trào phúng của nhóm người Thẩm Tu Trạch, Mộc Hàn cắn chặt môi, đi về phía cây đại thụ.
Họ nói đúng, phải đem hài cốt của những tộc nhân kia chôn xuống đất, để cho bọn họ yên nghỉ.
Những người khác nghe bọn Từ Phóng âm dương quái khí, tiếng khóc càng lớn hơn, nhưng vẫn đi theo Mộc Hàn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play