Họ men theo bậc thang gỗ xoay tròn xoắn ốc dốc đứng đi lên, hơn nữa không có hàng rào bảo vệ, hơi nghiêng đầu một chút là có thể nhìn thấy rễ cây dày đặc phía dưới, từ trên cao nhìn xuống những rễ cây kia ngang dọc chồng chéo lên nhau, kích thước lớn nhỏ không đồng đều, tầng tầng lớp lớp chất đống cùng một chỗ, làm người mắc chứng bệnh sợ lỗ sẽ tái phát — uốn lượn đi lên thật lâu, rốt cục đi tới đỉnh.
Phía trên đỉnh là mặt cắt tự nhiên của cây đại thụ, có thể nhìn thấy đường vân trên đó, nhưng đường vân ở đây không phải là một vòng tròn, giống như Lâm An nhìn thấy ở hốc cây mà đường nét vô cùng lộn xộn.
Âu Dương Đông sờ khắp nơi, cố gắng tìm lối ra, nhưng chẳng có một kẽ hở nào.
Có ánh sáng rọi vào — Ô Đóa lấy đèn pin ra, chậm rãi di chuyển xung quanh, nhưng nhìn một vòng vẫn không tìm được lối ra.
“Hay có cơ quan nào đó hoặc kiểu nhất định phải từ bên ngoài mới có thể mở ra?” Từ Phóng thử đoán.
Ô bà bà cũng không nhìn thấy lối ra: “Nhưng quả thật vừa rồi chúng ta bị đưa xuống từ đây.”
Lâm An ngửi ngửi, bọn họ đúng từ nơi này đi xuống, nhưng ở đây hình như không có bất kỳ khe hở nào, bởi vì cậu không ngửi thấy mùi người bên ngoài.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT