Một lát sau, Giang Hoài bị Lục Vô Túy ôm trở về.

Cậu cảm thấy có chút biệt nữu, không chịu để Lục Vô Túy ôm mình, vì hai người mới vừa anh truy tôi chạy, cũng khiến không ít người chú ý đến.

Bây giờ bị Lục Vô Túy bế lên thì có hơi mất mặt.

Giang Hoài thấp giọng nói: “Bụng tôi có trướng nước, anh ôm tôi như vậy không được.”

Lục Vô Túy cằm căng chặt: “Hôm nay tôi không muốn nghe em nói thêm một lời nào nữa, tốt nhất là em nên im lặng.”

Giang Hoài: "..."

Cậu nhìn Chu Tiểu Ngải cầu cứu, nhưng khuôn mặt của Chu Tiểu Ngải thậm chí còn xấu hơn cả Lục Vô Túy.

Khi nhìn vào mắt, trong mắt như có con dao nhỏ.

Giang Hoài quay đầu lại, thành thật ngậm miệng lại.

Cậu biết mình không nên nói ra, hiện tại thì hay rồi, ngay cả Chu Tiểu Ngải cũng không tin cậu.

Nhìn thấy Giang Hoài bình tĩnh lại, ánh mắt Lục Vô Túy dịu đi rất nhiều.

Hắn thậm chí còn không hỏi Giang Hoài và Chu Tiểu Ngải sống ở đâu, trực tiếp tìm đến nơi họ ở mà không thèm che đậy.

Chu Tiểu Ngải lần này nhìn xa trông rộng rất nhiều, nhanh chóng bước tới mở cửa cho hai người.

Sau khi Lục Vô Túy bế Giang Hoài vào, y dựa vào cửa, mắt nhìn mũi nhìn tim, tuyệt đối sẽ không đi lên oán giận.

Lần sau y lại tin lời nói dối của Giang Giang Hoài thì y chính là kẻ ngốc.

Cũng may Lục Vô Túy không liên lụy đến y, hắn chủ yếu muốn cùng Giang Hoài “giải quyết”.

Lục Vô Túy đặt Giang Hoài lên bàn, để Giang Hoài có thể ngồi ngang tầm mắt.

Vốn hắn muốn bình tĩnh lại, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt bất an của Giang Hoài, lại mềm lòng.

Lục Vô Túy hỏi: "Em bắt đầu có ký ức kiếp trước từ khi nào?"

Giang Hoài ngậm miệng không dám nói một lời.

Lục Vô Túy bất đắc dĩ nói: “Hiện tại có thể nói chuyện.”

Giang Hoài nhìn hắn, sau khi xác nhận Lục Vô Túy hiện tại không có trong "Trạng thái bạo lực", ngập ngừng nói: "Kỳ thực, tôi không có ký ức kiếp trước, tôi là trọng sinh."

Lục Vô Túy: “…” Hít một hơi thật sâu.

Hắn có nghe nói qua chuyện người mang thai sẽ ngốc ba năm.

Làm sao có thể mang thai mà bị ngốc đến tận ba năm?

“Lát nữa tôi sẽ hẹn gặp bác sĩ tâm lý cho em...”

“Không liên quan gì tới bác sĩ,” Giang Hoài lo lắng nói: “Tôi nhớ hết những chuyện xảy ra ở kiếp trước. Kiếp trước tôi chết vì ung thư, và tôi được sống lại.”

Lục Vô Túy cau mày.

Thành thật mà nói, hắn biết Giang Hoài chắc chắn không điên, thường ngày nói chuyện và cư xử cũng trong phạm vi người bình thường, bệnh viện không chẩn đoán Giang Hoài mắc bệnh ngu ngốc* hay bệnh liên quan đến ngu ngốc.

(癡傻*)

Nếu không, Giang Hoài sẽ không thể gả cho hắn.

Nhưng không biết có vấn đề tâm lý gì không?

Từ khi đi vào vết xe đổ là biết được Giang Hoài có thai, Lục Vô Túy thận trọng nói: "Vậy sao khi em lâm bệnh đến khi qua đời thì trọng sinh vào lúc nào? Nói cách khác, từ khi nào em bắt đầu có ký ức kiếp trước?"

Giang Hoài nghiêm túc suy nghĩ: “Mùa đông năm ngoái, còn hai năm nữa tôi mới chết."

Lục Vô Túy rất nghiêm cẩn nói: "Em đã trọng sinh sớm hai năm, năm sau phát sinh chuyện gì, hẳn là cũng biết đi?"

Giang Hoài gật đầu.

Lục Vô Túy nói: "Vậy tiếp theo sẽ như thế nào? Nếu như em có thể nói ra, nó sẽ lại xảy ra, tôi liền tin em."

Giang Hoài: "..."

Cậu không biết! Cậu đã thay đổi đối tượng liên hôn rồi.

Nhìn thấy biểu tình Lục Vô Túy chuyển từ dò hỏi sang nghi ngờ, Giang Hoài vắt hết óc, cuối cùng nhớ tới cái gì đó.

"Kỳ, Công chúa Kỳ Kỳ!" Đôi mắt của Giang Hoài sáng lên, "Công chúa Kỳ Kỳ năm nay sẽ có phiên bản đặc biệt mùa hè với mái tóc gợn sóng và áo tắm. Nó sẽ được công bố chính thức trong vài ngày tới và sẽ được bán từ tháng Chín."

Lục Vô Túy: "..."

Lần này Chu Tiểu Ngải ở một bên cũng trầm mặc.

Y đã trách nhầm Giang Hoài.

Giang Hoài không hổ là Giang Hoài.

*

Đêm đã khuya rồi, bây giờ quay về chắc chắn là không thể.

Lục Vô Túy có thể không cần nghỉ ngơi, nhưng Giang Hoài... và đứa nhỏ trong bụng đều cần nghỉ ngơi.

Đứa nhỏ.

Buổi tối, hắn và GiangHoài lại nằm trên cùng một giường, khi cuối cùng cũng bình tĩnh lại, trong đầu Lục Vô Túy đã bị "Giang Hoài mang thai" chiếm giữ.

Người đã được tìm thấy và mọi thứ đều an toàn.

Nhưng đứa nhỏ trong bụng Giang Hoài luôn là mối nguy hiểm tiềm ẩn.

Hắn phải nói với Giang Hoài.

Chỉ là Giang Hoài vừa mới lăn lộn xong một chuyến, Lục Vô Túy bị dày vò cũng không biết nên nói như thế nào.

Nghĩ đến đây, Lục Vô Túy ôm chặt lấy Giang Hoài.

Hắn nhìn Giang Hoài hình như ngủ rồi, lặng lẽ đưa tay lên bụng cậu.

Hắn nhớ tới có lần trước hắn xoa bóp bụng Giang Hoài...

Chỉ cần nghĩ đến thôi đã thấy mồ hôi lạnh đổ ròng ròng, đồng thời cảm thấy sợ hãi trong giây lát.

Giang Hoài bỗng nhiên mở mắt, nhỏ giọng nói: "Nhìn xem, tôi bị trướng nước, anh nên tin lời tôi nói đi, đúng không?"

Lục Vô Túy: “…em có bao giờ nghĩ rằng mình trọng sinh sớm hai năm, chỉ mới chưa đầy một năm nên khó có khả năng bị bệnh?”

Giang Hoài nghẹn ngào.

Cậu không nghĩ về điều đó chút nào.

Chỉ là bởi vì kiếp trước từng bị bệnh, lần này lại có chút triệu chứng, cho nên cậu đã nghĩ đến nó trước.

Giang Hoài bối rối: “Vậy tôi bị sao vậy?”

Lục Vô Túy do dự có nên nói hay không.

Hắn chưa bao giờ hối hận về điều gì nhiều như điều này.

Hắn nghi ngờ bác sĩ mà Lục Như Mai thuê là kẻ nói dối, Giang gia lợi dụng Giang Hoài để kiếm lời nên nói với Giang Hoài rằng đàn ông không thể có con.

Đến tận bây giờ, thỉnh thoảng vẫn cảm thấy không chân thực.

Đàn ông sinh con trên thực tế là một điều nực cười nhưng bây giờ nó đã thực sự xảy ra.

Không đợi Lục Vô Túy trả lời, Giang Hoài liền nghĩ thầm: “Không lẽ mình tăng cân, đúng không ta?”

Nhưng cậu vẫn nôn mửa, nôn ra gần như tất cả những gì đã ăn trong thời gian này.

Lòng bàn tay ấm áp của Lục Vô Túy bao phủ bụng Giang Hoài.

Hắn nhẹ nhàng nói: “Hôm nay ngoan ngoãn ngủ đi, ngày mai theo tôi đến bệnh viện, khám xong tôi sẽ nói cho em biết, được không?”

Nghe được hắn nói như vậy, lòng Giang Hoài lại nâng lên.

Cậu do dự, rõ ràng là không muốn, “Còn muốn đến bệnh viện nữa à?”

Lục Vô Túy không nói được gì: “Chúng ta phải đi.”

“Được,” Giang Hoài bị bắt được, đành phải nói: “Tôi chỉ có một yêu cầu, nếu tôi bị bệnh, anh không thể giấu tôi.”

Lục Vô Túy nghiêm túc nói: “Tôi sẽ không giấu em cái gì.”

Chỉ là Giang Hoài có thể cần phải chuẩn bị tinh thần một chút - chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật.

Bác sĩ nói với hắn rằng Giang Hoài muốn phá thai, thì khác với phụ nữ, cậu không có sản đạo, chỉ có thể sinh mổ, sau khi sinh mổ tử c.ung của  sẽ bị cắt ra một mảnh, từ đó giảm số lần phẫu thuật và giảm tác hại cho cơ thể Giang Hoài.

Giang Hoài nghe được lời hứa của hắn liền thở phào nhẹ nhõm.

Lời nói của Lục Vô Túy có uy lực như vậy, có thể khiến người ta tin tưởng và thuyết phục.

“Điềm Điềm” Lục Vô Túy dừng một chút, đột nhiên hỏi: “Nếu một ngày em có được đứa con của mình, em có… vui mừng không?”

"Có con của riêng mình?" Giang Hoài nghiêng đầu, "Nhưng tôi không thể sinh con, làm sao tôi có thể có con của mình?"

Hơn nữa cậu hiện tại có mối quan hệ bạn đời với Lục Vô Túy.

Cậu khẳng định không thể tìm một cô gái khác làm bạn đời, nếu không cả Lục Vô Túy và cô gái đều sẽ đau lòng.

Lục Vô Túy dừng một chút: “Nếu có thể thì sao?”

Giang Hoài suy nghĩ một lát, ánh mắt dần dần sáng lên.

"Tôi có thể mua quần áo mới cho con được không?"

Lục Vô Túy nói: “Đương nhiên có thể.”

“Vậy tôi sẽ mua cho con quần áo mới, mặc cho thật đẹp,” Giang Hoài cắn đầu ngón tay, suy nghĩ hồi lâu, “Nếu một ngày con lớn lên, tôi có thể tết tóc cho nó không? Những lọn tóc gợn sóng như Công chúa Kỳ Kỳ?”

Lục Vô Túy: “…Có lẽ là có thể, phải không?”

Cho nên hoàn toàn chấp nhận khi đứa nhỏ là con gái phải không?

"Con hẳn là bằng lòng cho tôi nhìn chằm chằm, đúng không?" Giang Hoài suy nghĩ một chút, "Thầy giáo nói tôi vẽ cơ thể người rất tệ, nếu có một đứa bé xinh đẹp nào đồng ý cho tôi vẽ, tôi  có thể luyện tập lại cách vẽ cơ thể người.”

Lục Vô Túy nói: “Nếu là một bé trai thì sao?”

Giang Hoài sửng sốt một chút, đơn giản nói: "Tôi không muốn."

Lục Vô Túy: “Em không thể quyết định giới tính của đứa trẻ…”

"Không phải tôi vừa mới nghĩ tới sao?" Giang Hoài kinh ngạc, lẩm bẩm nói: "Tôi đương nhiên muốn nghĩ tới mình thích cái gì."

Lục Vô Túy:...Có lý đấy.

Hắn nhìn vào đôi mắt thuần khiết của Giang Hoài, trong lòng như bị thứ gì đó bóp nghẹt, cảm thấy có chút đau đớn.

Lục Vô Túy nói: “Giang Hoài, thực xin lỗi.”

*

Lục Vô Túy ngủ một đêm trong căn nhà mà Giang Hoài và Chu Tiểu Ngải thuê, ngày hôm sau đến gặp chủ nhà để trả nhà và thanh toán số tiền vi phạm hợp đồng.

Ba người cùng nhau lên máy bay trở về.

“Cho nên cậu có thấy anh ấy kì quái không?” Giang Hoài ghé vào bên tai Chu Tiểu Ngải nhẹ giọng phàn nàn: “Rõ ràng là tớ không nghe lời, anh ấy vì sao phải xin lỗi tớ?”

Chu Tiểu Ngải mỉm cười nói: "Thật kỳ lạ, cậu lại biết mình không nghe lời."

Hai người quen biết nhau nhiều năm như vậy, Giang Hoài biết bạn mình vẫn chưa nguôi giận.

Cậu ngượng ngùng nói: “Tớ xin lỗi, tất cả là lỗi của tớ.”

“Không, thực ra là lỗi của tớ,” Chu Tiểu Ngải chân thành nói, “Biết rõ cậu là người mơ hồ như thế nào, lại có thể không có bằng chứng mà tin cậu.”

Giang Hoài: "..."

Xem ra không có vẻ đặc biệt tức giận.

Nếu không bây giờ Chu Tiểu Ngải sẽ không gọi cậu là kẻ mơ hồ mà dẫm lên bãi mìn là gọi cậu là đồ ngu ngốc.

Chu Tiểu Ngải nói: "Lục tổng cũng không có gì kỳ quái cả, anh ta thích cậu, cho nên tự nhiên bao dung cậu, không muốn nổi nóng với cậu. Nếu là tớ....."

Giang Hoài tò mò: “Nếu là cậu thì sao?"

“Nếu là tớ,” Chu Tiểu Ngải cười lạnh nói, “Khi phát hiện cậu chạy trốn, tớ sẽ không đi tìm.”

Nghe vậy, Giang Hoài cảm thấy có chút áy náy với Lục Vô Túy.

Đêm qua cậu cũng nhìn thấy Lục Vô Túy mệt mỏi.

Hơn nữa ngày hôm qua là lần đầu tiên khi cậu đi tiểu đêm mà Lục Vô Túy không tỉnh, trước đây chỉ cần cậu đứng lên, Lục Vô Túy sẽ hỏi cậu muốn đi đâu.

Phỏng chừng nếu cậu chạy trốn một lần nữa, Lục Vô Túy cũng không phát hiện được.

"Trên đời này có bao nhiêu người có thể thích cậu như vậy?" Chu Tiểu Ngải ánh mắt cũng dịu đi, y chỉ chỉ vào trán Giang Hoài, "Cậu cảm nhận một chút đi, Lục tổng có thể đối xử tốt với một người như vậy sao."

Giang Hoài che trán.

*

Sau khi xuống máy bay, Chu Tiểu Ngải không theo bọn họ nữa, nghe nói cái người sau khai y ra thì biến mất nên phải nhanh chóng đi tìm.

Nhìn bóng dáng Chu Tiểu Ngải đi xa.

Vai của Giang Hoài bị Lục Vô Túy ôm lấy, khoác lên một bộ quần áo khác.

Hắn có vẻ đặc biệt lo lắng cho Giang Hoài, từ lúc sáng dậy đã nhét đủ loại quần áo vào người Giang Hoài.

Hận không thể đem cậu bọc kín không một kẻ hở.

“Sân bay gió lớn, lên xe trước đi.” Lục Vô Túy nói.

Giang Hoài:...gió ở đâu ra? Có phải cơn gió miễn cưỡng thổi bay tóc cậu không?

Sau khi lên xe, Giang Hoài cuối cùng cũng cảm thấy mát mẻ hơn một chút.

Tuy nhiên, Lục Vô Túy cau mày nói với tài xế: “Nhiệt độ điều hòa quá thấp, vặn to lên một chút.”

Tài xế: Vâng...

Không phải nhiệt độ thường là như thế này sao?

Dù sao anh cũng là người  làm công nên việc gì cũng phải nghe lời sếp, tài xế im lặng bật điều hòa.

Lục Vô Túy nói: “Vẫn còn thấp.”

Đã hai mươi bảy độ rồi!

Người lái xe tăng thêm một độ nữa.

Lục Vô Túy nói: “Còn thấp, để ba mươi độ đi.”

Tài xế:"……"

Giang Hoài: "..."

Nếu không dứt khoát tắt luôn đi.

Tuy rằng cậu rất muốn nói ra lời này, nhưng trực giác của Giang Hoài lại cho biết, nếu thật sự nói ra lời này, Lục Vô Túy có khả năng làm như vậy.

Cuối cùng sau khi điều chỉnh máy điều hòa đến mức khó có thể cảm nhận được, Lục Vô Túy đã hài lòng.

Giang Hoài thấp giọng nói: “Nơi này hình như không phải đường về nhà?”

“Đang trên đường tới bệnh viện.” Lục Vô Túy dừng một chút.

Hắn nghĩ đến lần kiểm tra sắp tới và những gì hắn định nói với Giang Hoài, trong lòng nhất thời cảm thấy căng thẳng.

Lục Vô Túy nói: “Điềm Điềm ngoan, lát nữa mặc kệ tôi có nói gì với em, em cũng không thể kích động được không?”

Giang Hoài thậm chí có thể bình tĩnh chấp nhận mình bị ung thư.

Nếu không phải là ung thư thì không gì có thể đánh bại được cậu.

Giang Hoài tự tin gật đầu.

Cậu nói: "Tôi chắc chắn không kích động chút nào."

Lục Vô Túy: “…” Hy vọng em sẽ làm được những gì mình nói.

*

Gell siêu âm được bôi lên bụng cậu, Giang Hoài gần như đã quen với việc này nên rất bình tĩnh.

Người bác sĩ bên cạnh không còn là bác sĩ trước đó.

Thay đổi người thoạt nhìn trình độ càng cao.

"Đừng lo lắng, sẽ sớm qua thôi... Ừm, đã tìm thấy rồi," bác sĩ đẩy kính lên, "Quả thực đã được ba tháng tuổi, cháu bé đang phát triển khá tốt. Lát nữa tôi sẽ in ra giấy, về nhà có thể chậm rãi xem...hai người có muốn biết giới tính không?"

Lục Vô Túy:...Sao hắn ta có thể có tâm trạng như vậy?

Vị bác sĩ này không có nhiều tiếp xúc với Lục gia.

Việc bàn giao gấp gáp, anh ta chỉ biết người trước mặt có thân phận không bình thường, tất cả những lần giao tiếp đều là tình trạng cơ thể Giang Hoài.

Mặc khác, tỷ như Giang Hoài không hề biết mình mang thai.

Và đứa trẻ này được yêu cầu phá bỏ.

Có lẽ bác sĩ trước đó không có thời gian nhắc nhở nên anh ta không biết.

Giang Hoài nghe được lời này vẻ mặt có chút bối rối.

Lục Vô Túy bước tới, nhanh chóng lau bụng, sau đó cẩn thận kéo quần áo cho cậu.

Hắn nhẹ nhàng nói với Giang Hoài: “Em chờ tôi một chút, bác sĩ, chúng ta ra ngoài nói chuyện.”

Bác sĩ bối rối theo hắn ra ngoài.

Giang Hoài đang nằm cũng bối rối.

Cậu giống như hiểu những gì bác sĩ nói lại giống như không hiểu gì.

Rõ ràng chúng đều bằng tiếng Trung, cậu có thể viết và đọc từng chữ, nhưng khi ghép lại với nhau thì nó trở thành một câu đố.

Ba tháng tuổi và phát triển tốt có ý nghĩa gì?

Biết giới tính gì? Giới tính của cậu không phải là nam sao? Chẳng lẽ còn có thể biến thành phụ nữ?

Thứ mà Lục Vô Túy có cậu cũng có mà.

Ba tháng...

*

“Chủ nhiệm của anh trước đây đã theo bệnh nhân này, có thể ông ấy chưa giải thích rõ ràng cho anh một số chuyện,” Lục Vô Túy nói, “Tử c.ung của Giang Hoài chưa phát triển đầy đủ, phẫu thuật lấy đứa trẻ nguy hiểm cũng rất cao. Chúng tôi dự định phá thai."

"Phá thai?" Bác sĩ cũng rất kinh ngạc, "Đứa nhỏ đã ba tháng rồi, sao hai người không đến sớm hơn? Điều này sẽ dẫn đến nguy hiểm gấp đôi."

Lục Vô Túy nói: “Là lỗi của tôi không phát hiện sớm hơn.”

"Đúng vậy, nên phát hiện sớm hơn, " bác sĩ nói, "Nếu phá thai, nguy cơ quả thật nhỏ hơn nhưng không phải là không có nguy hiểm, chưa chắc sẽ tốt hơn sinh mổ chút nào."

Hơn nữa đứa nhỏ cũng đã ba tháng.

Các cơ quan nội tạng đã phát triển ở dạng thô sơ*, nhưng vị bác sĩ này lại mềm lòng, thấy thế  chỉ muốn thở dài.

(*Lúc này bé đã to gần bằng một quả nho Mỹ (chiều dài thai nhi khoảng 16mm). Tim thai hoàn thành việc phân chia 4 ngăn, đồng thời các van tim cũng bắt đầu hình thành.)

Lục Vô Túy nói: “Cái nào ít nguy hiểm nhất?”

"Không có nguy hiểm ít nhất. Chỉ cần dùng dao, dù là một ca mổ ruột thừa nhỏ vẫn có rủi ro", bác sĩ nói, "Tôi biết anh đang lo lắng cho người yêu của mình, hôm nay chúng tôi sẽ họp để bàn bạc trường hợp của người yêu của anh, nhưng trước đó, tôi vẫn khuyên anh nên thảo luận với người yêu của mình và đưa ra quyết định cẩn thận."

Việc điều trị ở các bệnh viện thường dựa trên mong muốn của bệnh nhân và gia đình.

Trước khi cái thai được một tháng tuổi, phá thai chắc chắn là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng bây giờ thai đã lớn việc phá thai và sinh nở đều được cân nhắc ngang nhau.

*

Khi Lục Vô Túy đẩy cửa bước vào, Giang Hoài đã mặc quần áo vào, nhìn chằm chằm vào dụng cụ trước mặt.

Đôi mắt tập trung cao độ đồng thời tràn ngập hoang mang.

Nó giống như việc xem xét một bài toán cấp cao mà không có đáp án.

Lục Vô Túy cầm tờ siêu âm B mới in trên tay, vẫn còn hơi ấm vì vừa lấy nó ra khỏi máy.

Cái hơi ấm này có hơi bỏng tay.

“Điềm Điềm.” Lục Vô Túy gọi.

Giang Hoài vội vàng đem lực chú ý hướng về phía hắn, nhìn thấy vẻ mặt của hắn liền thả lỏng tâm tình, tràn đầy hy vọng hỏi: "Chúng ta có thể đi được rồi?"

"Ừ, nhưng..." Lục Vô Túy chỉ gật đầu.

Giang Hoài trong nháy mắt giống như một con thỏ được tự do, nhảy khỏi ghế đi ra ngoài cửa.

Lục Vô Túy ôm lấy cậu, “Chờ một chút.”

Giang Hoài nghi hoặc khó hiểu, chớp mắt nhìn hắn.

Lục Vô Túy trịnh trọng nói: “Tôi còn có chuyện muốn nói với em.”

Giang Hoài cũng có rất nhiều thắc mắc nhưng cậu chỉ định chôn sâu trong lòng, quay lại hỏi Lục Vô Túy những câu hỏi tương tự.

Lục Vô Túy hít sâu một hơi, đem giấy khám bệnh để trước mặt hai người, trầm giọng nói: "Có phải em có rất nhiều điều muốn hỏi? Hiện tại có thể hỏi, tôi sẽ không bao giờ giấu em bất cứ điều gì."

Không biết sao lại thế này.

Hai người đều không tức giận, cũng không có người không vui, nhưng Giang Hoài lại cảm nhận rõ ràng bầu không khí cứng đờ.

Khuôn mặt tuấn tú của Lục Vô Túy hiếm khi lộ ra vẻ mặt nghiêm trang.

Khi đối mặt với Giang Hoài, hắn thường ở giữa ranh giới giữa tức giận và không tức giận, Giang Hoài cũng đã nhìn thấy vẻ dịu dàng của hắn.

Bất kể trong cuộc sống hay công việc.

Hiếm khi hắn trông nghiêm trang đến thế.

Giang Hoài nhìn Lục Vô Túy, tựa hồ không muốn nói gì?

Cậu xin lỗi hắn cũng không nghĩ hắn lại thể hiện vẻ mặt như vậy.

Vì thế cậu mím môi, nhẹ nhàng nói: "Quên đi, nếu không muốn nói thì về nhà đi..."

“Em còn nhớ chuyện xảy ra giữa chúng ta ba tháng trước không?” Lục Vô Túy bắt đầu tiến hành từng bước một.

Giang Hoài nghe được hắn nói, liền cau mày khó hiểu.

Thẳng đến Lục Vô Túy cúi đầu, nhẹ nhàng chạm vào môi cậu, chậm rãi nói: "Đêm đó, tôi ôm em như thế này..."

Giang Hoài sửng sốt.

Tất nhiên cậu sẽ không bao giờ quên đêm đó, đêm đó cậu đã tự đào một cái hố cho mình và nhảy vào đó.

Đến lúc cảm thấy đau đớn, cậu muốn Lục Vô Túy dừng lại.

Nhưng Lục Vô Túy đã không dừng lại được, thậm chí còn gặm g.ặm cắn cắn, để lại toàn thân đều là những dấu vết đáng sợ.

Giang Hoài lắp bắp nói: "Tôi tuy rằng không sao, không sao, nhưng tôi..."

Cậu không muốn làm chuyện đó thêm một nữa với Lục Vô Túy!

“Không liên quan gì đến chuyện đó.” Lục Vô Túy chỉ vào tấm siêu âm B nói: “Là liên quan đến chuyện này.”

Giang Hoài biết sau khi vợ chồng hoàn thành nghĩa vụ sẽ có em bé.

Nhưng cậu là đàn ông, đàn ông không thể sinh con.

Lục Vô Túy thấy cậu chậm chạp không phản ứng, đành thở dài.

"Giang Hoài, em đang mang thai."

Vẻ mặt bối rối của Giang Hoài đột nhiên cứng đờ.

"Đứa bé... đứa bé đã được ba tháng rồi," Lục Vô Túy nói, "Trong siêu âm B này vẫn có thể nhìn thấy tay chân bé nhỏ của con. Bác sĩ vừa nói, nội tạng của con đang phát triển rất khỏe mạnh."

Giang Hoài cảm thấy thế giới quan mình xây dựng lại chưa được bao lâu.

Một lần nữa, lại nứt ra.

Cậu run rẩy: "Cái này, cái này không có khả năng!"

“Trong khoảng thời gian này, không phải em cảm thấy buồn nôn sao?” Lục Vô Túy rất kiên nhẫn, “Mà bụng của em cũng đã to ra rồi, bởi vì đứa bé đang lớn lên trong bụng em.”

Giang Hoài không thể tin nhìn vào bụng mình.

Trách không được.......

Chẳng trách cậu chỉ nôn mửa mà không cảm thấy đau đớn gì trên cơ thể.

Khó trách kiếp trước bụng cậu lớn nhanh như vậy, nhưng lần này, gần một tháng sau, bụng cậu vẫn như cũ.

Bởi vì nó hoàn toàn không phải là bệnh ứ nước.

Mà là một đứa nhỏ.

Đứa nhỏ, cậu có một đứa con.

Giang Hoài vẫn chống cự như cũ: "Tôi, tôi là đàn ông, đàn ông không thể sinh con phải không? Đây là, đây là lời anh nói với tôi..."

"Tôi nói như vậy nhưng hiện tại nó đã sai, bởi vì em so với đàn ông bình thường nhiều hơn một cơ quan." Lục Vô Túy nói: "Thực xin lỗi."

Giang Hoài khó có thể dời mắt.

Cậu chỉ có thể nhìn chằm chằm Lục Vô Túy, đại não rơi vào trạng thái ngừng hoạt động.

...những lời nói chắc nịch đã nói trên xe cách đây không lâu.

Sau cùng, nhanh chóng quay lại và đập thẳng vào mặt hắn.

Không biết sự bế tắc kéo dài bao lâu trước khi bộ não suy sụp của Giang Hoài bắt đầu chậm rãi suy nghĩ.

Lúc đầu đầu óc cậu quay cuồng nhưng bây giờ như thể 2g bộ nhớ đã bị quá tải bởi 4g, không nổ thì tốt.

Giang Hoài nói: "Cho nên, tôi căn bản không phải đàn ông..."

Lục Vô Túy chính là sợ cậu nghĩ như vậy.

Hắn nhanh chóng ôm lấy Giang Hoài, "Không, em là nam, chỉ là em có nhiều hơn một cơ quan đột biến so với nam giới bình thường, sau khi phẫu thuật xong, em sẽ không khác gì nam giới bình thường."

Giang Hoài bất đắc dĩ được trấn an.

Cậu nhìn thẳng vào bụng mình, cũng chưa bao giờ cảm thấy bụng mình thần kỳ đến thế.

Thực sự có một đứa nhỏ sống bên trong.

Nhưng sau đó, Giang Hoài ý thức được điều gì, thấp giọng hỏi: "Phẫu thuật gì vậy? Không phải là sinh em bé sao?"

Lục Vô Túy sững lại.

Giang Hoài đã được rèn luyện để có trực giác nhạy bén.

Đầu tiên cậu ấn vào ngực Lục Vô Túy, sau đó hít một hơi nhỏ, chậm rãi nói: "Chờ đã, tôi sẽ từ từ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play