Khi Chu Tiểu Ngải nhìn thấy Giang Hoài, suýt chút nữa không nhận ra cậu.

Cậu quấn chặt đến mức thậm chí không thể nhìn rõ mắt từ xa.

Sau khi Giang Hoài lên xe, Chu Tiểu Ngải nhìn cậu một lời khó nói hết.

"Ừm..." Chu Tiểu Ngải suy nghĩ một chút, dừng lại nói: "Cậu xác định đi ra ngoài như vậy sẽ không dễ bị chú ý hơn sao?"

Mùa hè chỉ cần đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, quá một chút thì đeo kính râm.

Giang Hoài không những có tất cả những thứ này, trên người hình như còn mặc rất nhiều quần áo, khiến cậu trông có vẻ béo lên rất nhiều.

Cậu lắc đầu: “Cậu không hiểu đâu, trong phim truyền hình đều làm như vậy.”

Chu Tiểu Ngải: "...Được rồi."

Trong lúc nhất thời, y có ý nghĩ "Cùng Giang Hoài hồ nháo như vậy có phải là ý kiến hay không?"

Nhưng nhìn thấy Giang Hoài nghiêm túc nhìn ra ngoài cửa sổ xe, ý nghĩ đó lại biến mất.

Những ngày mà cậu có thể hạnh phúc... chỉ giới hạn trong khoảng thời gian này.

Sau khi đến sân bay thuận lợi, Chu Tiểu Ngải nhờ bạn mình lái xe đi, y và Giang Hoài cùng nhau lên máy bay.

Sau khi lên máy bay, tâm trạng của Giang Hoài đã bình tĩnh lại.

Không ngờ nó lại diễn ra suôn sẻ như vậy.

Cậu uể oải ngồi trên ghế, chỉ riêng sự lo lắng đề phòng trên đường đi đã tiêu hao rất nhiều sức lực của cậu.

Trong khoảng thời gian này, cậu có thể cảm thấy sức lực của mình ngày càng mất đi, luôn rất mệt mỏi, thậm chí có khi còn buồn ngủ đến mức không thể mở mắt.

Chu Tiểu Ngải nhìn cậu vừa lên máy bay liền ngủ say, thấp giọng hỏi: "Hôm nay cậu ăn cơm chưa? Đợi tiếp viên hàng không tới tớ sẽ mua cho một ít?"

Giang Hoài miễn cưỡng mở mắt, lắc đầu.

Chu Tiểu Ngải nhìn bộ dáng của cậu không khỏi buồn lòng: Giang Hoài trước đây tuy rằng không thể coi là hoạt bát, nhưng cũng không như bây giờ tinh thần quá sa sút.

Hơn nữa, cái má phúng phính như baby cũng đã gần như biếng mất.

Y nghe Giang Hoài nói trong khoảng thời gian này nôn nhiều đến mức không ăn gì được, có lẽ vì thế mà sút cân.

Chu Tiểu Ngải buồn bã thở dài.

*

Cùng lúc đó, bên kia bệnh viện đã bị Lục Vô Túy lật tung.

“Người lớn như vậy,” Lục Vô Túy ánh mắt thâm trầm, “Người lớn như vậy, sao có thể để chạy trốn ngay dưới mí mắt?”

"Lục tiên sinh, Tiểu Giang thiếu gia... Tiểu Giang thiếu gia không cho chúng tôi đi theo..." Trợ lý vẻ mặt đau khổ.

Hôm nay điểm mấu chốt Lục Vô Túy bị khiêu chiến quá nhiều lần.

Đừng nói là kiên nhẫn, ngay cả khả năng kìm nén cơn giận của hắn đều là từ trên người Giang Hoài luyện ra.

Nhưng hắn có thể bao dung Giang Hoài, nhưng  người khác thì không thể.

Lục Vô Túy tức giận nói:" Hai người chính thức bị sa thải."

Hai trợ lý cũng đã biết được kết quả này khi tìm không thấy Giang Hoài, hai người liếc nhìn nhau ủ rũ cụp đuôi.

"Mau đi làm việc đi. Luật lao động quy định dù có bị sa thải thì cũng phải làm việc thêm một tháng nữa," Lục Vô Túy áp lửa giận xuống,"Không muốn làm việc nữa à?"

Hai trợ lý:"..."

Lục Vô Túy không có thời gian dành

cho việc khác, trước tiên hắn bảo hai trợ lý

đi đến phòng điều khiển của bệnh viện để xem camera theo dõi, bắt đầu tìm kiếm ở phạm vi nhỏ.

Chẳng bao lâu, họ phát hiện ra Giang Hoài đã lên một chiếc xe lạ từ cửa sau bệnh viện.

Sau khi ghi lại biển số xe, Lục Vô Túy gọi điện cho một số bạn bè quen thuộc, dùng một ít quan hệ tìm được chủ nhân của biển số.

- --Lý Minh.

Lục Vô Túy đã sớm nắm được cách giao tiếp của Giang Hoài.

Hắn nhớ rằng chưa bao giờ có người tên như vậy xuất hiện bên cạnh Giang Hoài.

Khi điều tra sâu hơn, hắn phát hiện trên thế giới có quá nhiều người tên Lý Minh, bao gồm cả trẻ em và người lớn, học sinh và người lao động.

Không có "Lý Minh" nào có thể dính líu đến Giang Hoài.

Khi Lục Vô Túy kiểm tra tới đây, sắc mặt hắn đầy mây đen, hàm răng gần như cắn chặt.

Xem ra như thế này là.

Giang Hoài đã sớm có ý định rời đi!

Chẳng trách buổi sáng hắn hỏi Giang  Hoài muốn gì, Giang Hoài cái gì cũng không muốn, chỉ đề cập đến chuyện ly hôn.

Hắn không muốn ly hôn với Giang Hoài,

cho nên Giang Hoài dùng biện pháp này để rời xa hắn phải không?

Khi nghĩ đến một người thường ngày

ngơ ngác, vì rời khỏi hắn mà tốn nhiều tâm tư như vậy.

Lục Vô Túy cảm giác như bị đấm mấy

phát vừa đau đớn vừa chật vật.

Khi tìm được Giang Hoài, nhất định phải

__

Không được.

Thân thể hiện tại của Giang Hoài có thể nói là không có khả năng dạy bất kỳ bài học nào.

Lục Vô Túy nghĩ đến bản kết quả khám bệnh bác sĩ đưa cho hắn, đầu hắn vẫn còn đau nhức.

Ngoài việc cảm thấy thương Giang Hoài.

Điều còn lại là mối lo ngại về sức khỏe

của Giang Hoài.

Nỗi lo lắng này khiến trái tim hắn như bị

nhúng vào chảo dầu chiên đi chiên lại nhiều

lần.

Đây không còn là vấn đề đáng lo ngại

nữa.

Mà là sợ hãi.

Nhưng điều mà Lục Vô Túy không biết là đây mới chỉ là sự khởi đầu.

Sau khi hắn đến vài phòng giám sát, manh mối đã dẫn tới một ngã tư trong khu vực sầm uất.

Nhân viên phòng giám sát cho biết: “À,

camera đoạn đường này là như thế này, có

khi được, có khi không, bởi vì chưa hoàn toàn hư hỏng nên chưa có thay mới..."

“Ba ngã rẽ này dẫn đến đâu?” Lục Vô Túy ngắt lời anh ta.

Nhân viên nói: “Hỏi chỗ này thì khu vực này khá rộng, trên đường có mấy ngã ba, sau ngã ba này có thể dẫn tới khoảng chục nơi.”

Lục Vô Túy dứt khoát nói: “Vậy đem mười mấy địa điểm liệt kê ra đi.”

Điều này làm tăng thêm khối lượng công việc cho nhân viên.

Anh ta có chút do dự.

Lục Vô Túy quay đầu lại, hai trợ lý phía sau tiến tới nói với anh ta một hai câu.

Hai mắt người đàn ông sáng lên, sau đó gật đầu: "Được, tôi nói cho các người biết, các người nhớ kỹ."

Khi nhân viên và trợ lý cùng nhau ghi chép.

Lục Vô Túy đứng gần đó, nhìn chằm chằm vào đuôi xe chở Giang Hoài trên màn hình.

Đúng lúc đó điện thoại di động của hắn vang lên.

Bình thường hắn không trả lời những số lạ nhưng tình huống hiện tại đã khác, hắn sợ bỏ lỡ tin tức gì từ Giang Hoài.

Sau khi cuộc gọi được kết nối, đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói ôn hòa: “Xin chào, anh là chồng của Giang Hoài phải không?"

Lục Vô Túy nheo mắt lại.

Trí nhớ của hắn mạnh hơn người bình thường, đặc biệt là những người thèm muốn Giang Hoài càng nhớ rõ ràng hơn.

Lục Vô Túy dừng một chút, khi lên tiếng lần nữa, giọng nói của hắn không còn nôn nóng nữa: "Đúng vậy, anh đây là thầy của Giang Hoài?"

“Anh vẫn còn nhớ tôi à," Tạ Nhất Minh ở đầu bên kia điện thoại cũng mỉm cười, “Ừ, tôi biết anh nhất định rất bận nhưng điện thoại của Giang Hoài không liên lạc được, gọi cho bạn của em ấy cũng không được, chỉ có thể tìm anh, nếu Giang Hoài có ở bên cạnh anh nhờ anh đưa điện thoại cho em ấy giúp tôi."

Lục Vô Túy không chớp mắt nói dối: “Tôi ở công ty, em ấy ở nhà, có chuyện gì thì cứ nói với tôi, tối về đến nhà tôi sẽ truyền đạt lại cho em ấy”

Trong lời nói đều lộ ra ý hắn cùng Giang Hoài là người một nhà.

Tạ Nhất Minh không để ý lắm, khẽ mỉm cười: "Vậy à? Không sao đâu, sẽ không chậm trễ đâu. Anh hẳn là biết rằng Giang Hoài đã xin chỉ tiêu trao đổi sinh viên cách đây không lâu phải không? Tôi thấy em ấy không có kinh nghiệm sinh hoạt ở nước ngoài nên tìm cho em ấy vài đàn anh đàn chị để giúp đỡ em ấy một chút.”

Lục Vô Túy: "...

Nghe bên kia im lặng, Tạ Nhất Minh cuối cùng cũng nở nụ cười chân thành đầu tiên kể từ khi gọi cuộc điện thoại này

Giọng vẫn ôn hòa như cũ: “Anh vẫn chưa biết chuyện này phải không?”

Lục Vô Túy cười lạnh: "Tôi là chồng em ấy, chuyện này nhất định đã bàn bạc với tôi mới dám làm, sao có thể không biết?"

Mẹ nó, hắn không hề biết.

Tạ Nhất Minh không có lên tiếng, Lục Vô Túy lập tức ra quyết định, trầm giọng nói: "Cảm ơn ý tốt của thầy, nhưng Giang Hoài có chồng là tôi ở đây, có thể giới thiệu cho em ấy một thầy giáo tốt hơn, nên không làm phiền thầy nhọc lòng."

Hắn cố tình nhấn mạnh hai từ “chồng” và “thầy”.

Khi nói chuyện điện thoại, giọng điệu của hắn rất bình tĩnh, ngoại trừ có chút phập phồng, gần như không thể biết được tâm trạng của hắn dao động mạnh đến mức nào.

Tuy nhiên, đợi cho đến khi cuộc gọi được gác máy.

Lục Vô Túy đá đổ thùng rác bên cạnh!

Toàn thân đều tỏa ra áp suất thấp, các nhân viên cũng không dám tức giận, im lặng, lại nhìn thùng rác tội nghiệp.

"Lục tổng," trợ lý run rẩy nói, "Đã có kết quả."

Lục Vô Túy bước lên phía trước, nhìn hướng dẫn lộ trình phía trên.

Hắn để mắt đến hai địa điểm: "nhà ga" và "sân bay".

“Trước tiên chỉ cần tìm hai nơi này thôi, Lục Vô Túy nói, “Nếu không tìm được tin tức gì về Giang Hoài, vậy thì hãy tìm một người tên là Chu Tiểu Ngải, tra xem gần đây cậu ta đã làm gì, có chuyện gì không?”

*

Giang Hoài cau mày, nhìn đồ ăn trước mặt gần như muốn nôn.

Lúc đầu không có chuyện gì xảy ra, cũng có một bữa ăn ngon trên máy bay, nhưng sau chuyến bay liền không ăn vô.

Chu Tiểu Ngải lo lắng vuốt lưng cậu.

Nếu Lục tổng nhìn thấy Giang Hoài như thế này... có lẽ sẽ đau lòng muốn chết.

“Ngôi nhà tớ thuê cho chúng ta tình cờ lại ở cạnh phố ăn vặt," Chu Tiểu Ngải nói, “Nếu cậu không chịu được mùi đồ ăn, tớ có thể hủy và đặt lại?”

Giang Hoài lắc đầu, lại bắt đầu vui vẻ.

Cậu đem cái đùi gà mang theo mùi tanh trong miếng bánh mì kẹp để sang một bên, đem bánh mì kẹp nhét vào miệng, kiên quyết nói:" Cho dù có chết, tớ cũng phải ăn thật nhiều trước khi chết."

Chu Tiểu Ngải: "..."

Đây là loại tinh thần gì vậy?

Giang Hoài ăn xong đã lấy lại được không ít sức lực.

Chờ buổi tối khi đến nhà thuê, tinh thần của cậu rõ ràng đã khôi phục.

Trước đây, khi quan hệ của cậu và Chu Tiểu Ngải ngày càng tốt hơn, cậu lại không thể đưa Chu Tiểu Giang về nhà chơi, liền nghĩ tới——

Trong tương lai, khi có tiền và có thể rời khỏi Giang gia, cậu sẽ cùng Chu Tiểu Ngải mua một căn nhà và sống cùng nhau.

Đương nhiên, ý kiến của cậu bị Chu Tiểu Ngải bác bỏ.

Lúc đó Chu Tiểu Ngải vẫn còn trẻ, chưa nhận thức được xu hướng tính dục của mình.

Y nói với Giang Hoài: "Này!Ai mà muốn ở với cậu chứ? Tớ phải ở cùng với vợ của mình."

Giang Hoài không biết gì, chỉ biết sau này mọi người đều muốn tìm một người bạn đời cùng chung sống.

Đáng tiếc từ nhỏ cậu chưa từng thích người khác giới.

Người cùng giới cũng không.

Sau khi vô cảm như vậy và trải qua cảm giác ở dưới mái nhà của người khác, Giang Hoài dần dần cảm thấy sống một mình sẽ tốt hơn.

Cho đến khi cậu quen với việc sống chung với Lục Vô Túy.

.... Về sau chắc không còn cơ hội.

Nhưng hiện tại cũng không tệ, ít nhất đã hoàn thành được ước mơ từ lâu của mình, Chu Tiểu Ngải cũng sẽ không can thiệp quá nhiều, cậu giống như đang sống một mình vậy.

Có thể coi như là hiện thực hóa trực tiếp hai giấc mơ.

Đêm đầu tiên, sau khi trao đổi với chủ nhà, cả hai xách hành lý vào nhận phòng.

Công bằng mà nói, ngôi nhà mà Chu Tiểu Ngải tìm có mức độ trên trung bình, trang trí rất phong cách và đầy đủ nội thất, thiết bị, không khác nhiều so với một khách sạn.

Nhưng Giang Hoài lại ở trên giường mất ngủ.

Cậu không thể nhớ được đã bao lâu rồi kể từ lần cuối cậu ngủ một mình trên giường, mỗi ngày đều có hai thứ bên cạnh giường.

Đó là một con thú bông siêu lớn được Lục Vô Túy tặng.

Và còn có Lục Vô Túy.

Không, Lục Vô Túy không quan trọng đến thế.

Cậu không thể ngủ được, chắc là vì không có thú bông bên cạnh.

Giang Hoài yên lặng suy nghĩ.

Lúc trời tờ mờ sáng, Lục Vô Túy và mấy trợ lý vẫn còn thức.

Kỳ thật hắn đã tìm thám tử, có mấy trợ lý trông chừng, có tiền trong tay, hắn tự nhiên có thể nghỉ ngơi.

Nhưng hắn không những không nghỉ ngơi mà còn rất có tinh thần ngay cả khi nhiều trợ lý khó có thể chịu đựng được.

Ba ngã ba của con đường mở rộng ra ba mươi tám tuyến đường, hàng chục địa điểm công cộng và bao nhiêu là nhà nghỉ và khách sạn.

Nếu Giang rời khỏi thành phố này, việc tìm thấy cũng sẽ dễ dàng hơn.

Rốt cuộc, khách sạn và nhà trọ quá nhiều mà nếu thực sự đi kiểm tra chúng, sẽ không thể tìm ra trong vòng hai ngày.

Nhưng tên của Giang Hoài và Chu Tiểu Ngải đều không tìm được ở nhà ga hay sân bay.

Hiện vẫn chưa biết Chu Tiểu Ngải đã làm giả giấy tờ gì, cũng không điều tra ra.

Đây là một khu vực màu xám, thương nhân thận trọng hơn, là một đống ngư long hỗn tạp, khiến người bình thường khó tìm thấy hơn.

Cũng may, Lục Vô Túy không phải người bình thường.

"Lục tổng, tôi phát hiện ra ông chủ làm việc này cho Chu Tiểu Ngải," một trợ lý kìm nén cảm giác muốn há họng ra ngáp, "Tôi trả thêm một ít tiền để cạy ra, ông ta nói mua hai cái tên, một người tên Vương Tuyết, một người tên Vương Húc.”

Lục Vô Túy: “…” Hiện tại những người làm giả giấy tờ đều không có tâm như vậy sao?

“Chuyến bay hôm nay tôi kiểm tra đều có tên của hai người này,” một trợ lý khác nói, “Chuyến bay hôm nay lúc 11 giờ trưa, điểm đến là thành phố Y, đến lúc 5 giờ chiều.”

Lục Vô Túy vẫn bình tĩnh, nhưng hai tay đã nắm chặt.

Hắn nhìn khuôn mặt mệt mỏi của trợ lý rồi nói: "Hôm nay cảm ơn các cậu đã làm việc chăm chỉ, tiền thưởng cuối tháng sẽ tăng gấp đôi."

Các trợ lý đều bị chấn động.

Thậm chí còn muốn nói với Lục Vô Túy vài câu: “Không vất vả, không vất vả.”

Lục Vô Túy không phải là loại ông chủ keo kiệt bủn xỉn, ngược lại, là cấp dưới của hắn, đãi ngộ cũng tương đối hậu hĩnh.

Hào phóng đến mức ngay cả khi phải làm việc cho đến rạng sáng, hắn không cộng thêm tiền thưởng họ cũng không phàn nàn.

Nếu không có khí tràng áp người của Lục Vô Túy.

Đây quả thực là ông chủ hoàn hảo.

“Còn một điều cuối cùng,” Lục Vô Túy nhớ ra, “Đặt vé máy bay đến thành phố Y cho tôi ngay, càng sớm càng tốt.”

Các trợ lý nhìn nhau.

Lục tổng của bọn họ, tính không ngủ luôn!

*

Ngày hôm sau Giang Hoài tỉnh dậy, toàn thân đều đau nhức.

Giường của chủ nhà quá mềm, mềm đến mức thái quá, cậu đã quen ngủ trên chiếc giường lớn của Lục gia, vừa mềm lại có độ cứng vừa phải, khi lại ngủ trên chiếc giường mềm như vậy, có cảm giác như xương cốt sắp nát ra.

Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng cậu cảm thấy eo và bụng nặng hơn ngày hôm qua.

Vòng eo của cậu cũng không hoạt động linh hoạt lắm.

Vừa mở cửa, tình cờ gặp Chu Tiểu Ngải đang mang bữa sáng về.

Chu Tiểu Ngải nói: "Chào buổi sáng, tớ nhớ cậu thích ăn tiểu long bao. Hôm nay vừa tỉnh dậy, vừa lúc nghe thấy bên ngoài có một quầy hàng rao, mau tới ăn thử?"

Giang Hoài hôm qua nôn nhiều hơn ăn.

Có lẽ cơ thể cậu thực sự không thể chịu đựng được nữa, ngay cả khi không thoải mái, cũng cảm thấy đói cồn cào.

Trong bữa ăn này, cậu đã ăn nguyên một miếng bánh bao trong một lần.

Điều khiến cậu vui hơn nữa là ngày hôm nay cũng không nôn nhiều và cảm giác ăn uống rất tốt.

Bất giác, bầu trời cũng tối sầm lại.

Khi Giang Hoài đứng bên cửa sổ, thần kỳ phát hiện ra mình đang đối diện với một khu vườn xinh đẹp phong cách rất giống Lục gia, nhưng dân cư thưa thớt, không có hơi người.

Ở nơi này, phố ăn vặt tràn ngập pháo hoa, ánh lửa đỏ cam chiếu vào mặt mọi người, khiến không khí ấm áp khó tả.

Giang Hoài ngắm nhìn đường phố, lần đầu tiên nhìn thấy một cảnh đẹp như vậy, lòng ham muố.n vẽ tranh không hề sinh ra trong người.

Thay vào đó là đi vào, ăn vài bát cơm và uống thêm vài bát canh.

Khung cảnh như vậy, mấy ngày nay có thể nhìn thấy, nhưng có khả năng sẽ không còn được gặp lại.

Mấy phút sau, cậu cùng Chu Tiểu Ngải đứng trước một quầy bán thịt xiên.

Giang Hoài mũi hơi giật khi ngửi thấy mùi thịt xiên thơm.

Cũng được, không cảm thấy buồn nôn.

Chu Tiểu Ngải đi cùng cậu, nhìn cậu như một con mèo con, đầu tiên ngửi xiên thịt, sau đó thè lưỡi cắn một miếng nhỏ.

Không nôn.

Chu Tiểu Ngải cũng không khỏi hưng phấn hỏi: "Ăn nhiều một chút, ở đây có rất nhiều đồ ăn ngon, nói cho tớ biết cậu muốn ăn cái gì."

Đồng thời, không khỏi cảm thấy lo lắng.

- --Có thể nào là hồi quang phản chiếu không?

Kỳ thật, y chưa bao giờ nhìn thấy một bệnh nhân mắc bệnh nan y nhưng trực giác của y cảm thấy có gì đó không ổn.

Khi Giang Hoài nôn ra, sắc mặt tái nhợt.

Nhưng khi không nôn, đặc biệt là hôm nay, có thể cảm nhận được làn da của cậu hồng hào và sáng bóng.

Chu Tiểu Ngải quan sát Giang Hoài, áp chế nghi hoặc trong lòng.

Giang Hoài ăn từng miếng nhỏ, vô tình ăn hết một nửa.

Cậu vui vẻ nheo mắt lại.

Ngay lúc được Chu Tiểu Ngải dẫn đi xem các quầy hàng khác, Giang Hoài cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, như thể đang bị thứ gì đó nhắm tới.

Trong lúc lơ đãng chuyển động tầm mắt, lại dường như nhìn thấy một hình bóng quen thuộc.

Sau đó cả người cậu cứng lại.

Người đứng cách đó không xa, người đang nhìn thẳng vào cậu - đó là Lục Vô Túy?!

Tại sao lại cảm thấy hung hăng như vậy?!

Cùng lúc đó, Lục Vô Trong nghiến răng nghiến lợi.

Hai người xuyên qua đám người nhìn nhau từ xa, Giang Hoài ngơ ngác cầm xiên gà.

Lúc đó, cậu cũng không biết điều gì đã tiếp thêm sức mạnh cho mình - có lẽ đó là khát vọng sống sót.

Quay người bỏ chạy!

Lục Vô Túy không ngờ hắn chỉ nhìn thoáng qua Giang Hoài từ khoảng cách xa như vậy, nhưng Giang Hoài vừa nhìn thấy hắn lại bỏ chạy!

Sau khi nhìn thấy cậu chạy, Lục Vô Túy trợn to hai mắt, trên mặt hiện lên một tia sợ hãi, lớn tiếng hét lên: "Giang Hoài! Đừng chạy!"

Giang Hoài ngoảnh mặt làm ngơ.

Lục Vô Túy tiến về phía trước mấy bước, suýt chút nữa đụng phải người đi đường.

Hắn đuổi theo Giang Hoài với tốc độ cực nhanh và ôm chặt Giang Hoài từ phía sau.

"Em chạy cái gì?" Giọng hắn vừa sợ hãi vừa giận dữ. "Em có biết em hiện tại... lỡ có chuyện gì xảy ra với em thì sao? Em làm gì mà bỏ chạy?!"

Giang Hoài hai tay cầm xiên gà, lồ.ng ngực phập phồng kịch liệt.

Cả run rẩy, "Tôi, tôi không biết tại sao mình lại chạy..."

Lục Vô Túy: "..."

Hắn xoay người Giang Hoài lại, lo lắng nói: “Để anh nhìn em.”

Sau khi thấy Giang Hoài không có việc gì, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Trong lòng vừa nhẹ nhõm, sắc mặt liền trầm xuống.

Hắn vẫn chưa quên rằng Giang Hoài đã lén lút trốn sau lưng hắn và đến trường xin làm sinh viên trao đổi.

Người này muốn rời xa hắn.

Vẻ cay đắng trên mặt Lục Vô Túy trong nháy mắt biến mất, hắn nhếch khóe môi, bất đắc dĩ nói: “Là tôi nhọc lòng lo lắng, rõ ràng em rất ổn.”

Giang Hoài: "..."

Cả đêm cậu ngủ trên giường mềm, xương cốt vẫn còn đau nhức, Lục Vô Túy làm sao có thể cảm thấy cậu ổn?

Lục Vô Túy tiếp tục nói: "Thế nào? Ở bên ngoài sống có thoải mái không?"

“Ồ, tôi quên mất,” Lục Vô Túy nói với giọng điệu kỳ quái, “Đã liều mạng trốn thoát như vậy thì có lẽ không khí bên ngoài cũng tự do càng ngọt ngào hơn.”

Giang Hoài: "..."

Thái độ này có vẻ hơi sai phải không?

Không phải cậu có để lại thư cho Lục Vô Túy sao? Nó ở trên bàn cạnh giường ngủ.

Làm sao mà cậu biết được, sau khi Lục Vô Túy phát hiện cậu mất tích ở bệnh viện, hắn cũng không hề quay lại Lục gia tìm kiếm.

Giang Hoài thấp giọng nói: “Không phải tôi đã để lại cho anh một lá thư sao——”

Chưa kịp nói xong, cậu đã sững người.

"Thư? Thư gì?" Lục Vô Túy cau mày.

Sắc mặt Giang Hoài tái nhợt, cậu nắm lấy cánh tay của Lục Vô Túy như một khúc gỗ cứu mạng, giọng điệu đứt quãng: "Chờ đã, chờ đã, tránh xa tôi ra..."

Lời còn chưa nói xong.

Cậu nôn ra ngay trước mặt Lục Vô Túy.

Thật vất vả mới có chút thèm ăn.

- -Thế là xong.

Lục Vô Túy lo lắng cơ hồ muốn trào ra trong mắt, từ trên xuống dưới nhìn Giang Hoài Hoài: "Xảy ra chuyện gì? Tại sao đột nhiên..."

Từ từ.

Cũng không thể nói đột nhiên vì hiện tại Giang Hoài có thai.

Dù Lục Vô Túy có ngu đến mức nào về người mang thai thì hắn vẫn biết về chứng ốm nghén.

Trong lòng hắn lập tức tràn ngập phiền muộn.

Đúng lúc hắn muốn ôm Giang Hoài xin lỗi.

Lúc này Chu Tiểu Ngải cuối cùng cũng đuổi kịp hai người họ.

Y cũng rất sốt ruột, sợ Lục Vô Túy làm khó Giang Hoài nên nói thẳng: “Không phải đột ngột đâu, Giang Hoài đang bệnh!”

Lục Vô Túy dừng một chút: "...Cái gì?"

“Bệnh ung thư đã giai đoạn cuối,” Chu Tiểu Ngải buồn bã nói, “Nếu không cậu ấy sẽ không ra ngoài mà không nói một lời, vậy nên đừng làm khó cậu ấy!”

Lục Vô Túy:...Cái gì??

Nói gì vậy.

Hắn không hiểu.

Giang Hoài ngốc cũng không sao, hắn cho rằng Chu Tiểu Ngải rất thông minh, tại sao lại bị Giang Hoài dẫn đi?

Bệnh ung thư? Bị ung thư mà bụng to và ốm nghén?

Lục Vô Túy nghĩ đến điểm này, hắn căn bản không có nghĩ tới.

Khi nghe nói Giang Hoài có thể có con, hắn hoài nghi không chịu tin.

Một lúc lâu sau, Lục Vô Túy hít một hơi thật sâu, kiên nhẫn nói: "Làm sao xác định là ung thư? Đã đến bệnh viện chưa? Có kết quả xét nghiệm không?"

Chu Tiểu Ngải cũng bối rối trước câu hỏi này.

Kỳ thực y cũng đã hỏi qua, nhưng biết Giang Hoài rất ít nói dối, loại chuyện này cũng không cần phải nói dối, cho nên trực tiếp lựa chọn tin tưởng Giang Hoài.

Ánh mắt Lục Vô Túy quay lại nhìn Giang Hoài, dừng lại một lát, hắn từ trong túi lấy khăn giấy ra lau miệng cho Giang Hoài. Tuy vẻ mặt hung bạo nhưng lực lại rất nhẹ nhàng, hắn căn bản không dám dùng lực.

Bây giờ áp lực đang dồn về phía Giang Hoài.

Giang Hoài nhìn hắn vẻ mặt hung dữ, do dự nói: "Tôi, tôi biết."

Lục Vô Túy sợ mình bị tức chết, lại bắt đầu hít sâu một hơi.

Hắn cười lạnh: “Sau khi phát hiện ra triệu chứng xấu, em không nhờ bác sĩ mà tự chẩn đoán đúng không? Thông qua chẩn đoán của chính mình mà biết được sao?”

Giang Hoài: "..."

Từ trong giọng nói này nghe ra tới một chút âm dương quái khí.

Giang Hoài ngay từ đầu vốn không giỏi nói dối, nhưng sau khi bí mật bị bại lộ, cậu bị thẩm vấn gắt gao——

Cậu dứt khoát bất chấp tất cả, nhỏ giọng nói:"Nếu tôi nói, tôi có ký ức của kiếp trước, anh có tin không?"

Lục Vô Túy: "..."

Chu Tiểu Ngải: "..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play