Lời vừa dứt, Trần Lộng Mặc đã bị cậu kéo ra khỏi ghế.
Trần Lộng Mặc nhìn anh tư, cô vừa cố gắng theo kịp bước chân của anh trai vừa khó hiểu hỏi: "Ai? Điện thoại…"
Hỏi được nửa chừng, cô mới phản ứng ra, vui mừng nói: "Là cha mẹ em sao?"
"Đúng vậy! Vừa rồi chú hai Căn gọi tụi anh, cha và anh cả đã đi nghe điện thoại rồi, em nhanh lên một chút."
Tào Thu Hoa khoá cửa lại rồi theo họ ra ngoài, nghe thấy vậy bà ấy liền bước nhanh qua, hất cái tay không biết chừng mực của cậu con trai ra, tự mình khoác tay cô con gái, trách mắng: “Hấp ta hấp tấp, con không thấy cổ tay của Duật Duật đỏ lên hết rồi sao?"
Trần Quân - người vốn dĩ còn chút tủi thân gãi gãi đầu, cậu nhìn vết đỏ trên cánh tay em gái mình, ủ rũ nói: “Duật Duật, em có đau không? Anh không cố ý.”
"Không đau ạ, chỉ là nhìn đỏ thôi..." Đây là sự thật, da càng trắng thì sau khi chạm vào càng dễ xuất hiện vết hằn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT